Truyện ma nhà hàng kinh dị
Chương 10
Cuối cùng, tôi vẫn không thể cầm đũa lên.
Cũng liều luôn, tôi lớn tiếng nói: “Món ăn này thật sự khác xa với những gì tôi tưởng tượng, tôi không ăn đâu, nhưng tôi sẽ thanh toán.” Tôi nhìn Giang Dư và nói:“Nếu anh hài lòng thì cứ ăn hết đi.”
Nghe vậy, cả Giang Dư và nữ phục vụ đều ngây ra.
Giang Dư tức giận nói: “Đừng tưởng như vậy là có thể qua chuyện, nếu em thanh toán, họ vẫn sẽ đưa thực đơn cho em để em chọn món. Nếu em không gọi món thì sẽ vi phạm quy tắc, nếu em gọi món mà không ăn thì mỗi lần đều phải thanh toán, mỗi lần thanh toán sẽ lấy đi một phần sinh mệnh của em. Em nghĩ em có bao nhiêu sinh mệnh để tiêu hao vô tận như vậy?”
“Tôi thà dùng hết sinh mệnh của mình, cũng không muốn ăn thêm một miếng món ăn dở tệ này nữa.” Nghe lời Giang Dư, tôi hiểu rằng nếu không hài lòng, tôi có thể không ăn.
Tôi hối hận vì ngay từ vòng đầu tiên đã ăn cả món ớt, giờ nghĩ lại chỉ muốn nôn mửa.
Nữ phục vụ nhìn tôi với ánh mắt đầy oán hận, cô t mở miệng nhưng lại phát ra tiếng của đầu bếp: “Sao ngài không ăn? Ngài chưa ăn sao biết nó không ngon?”
Tôi giật mình.
Tại sao nữ phục vụ lại phát ra tiếng của đầu bếp?
Liệu đầu bếp có thể điều khiển cô ta không?
Câu thứ năm của quy tắc lại hiện lên trong đầu tôi: “Đầu bếp chính là chủ của nhà hàng này.”
Có phải đang ám chỉ rằng tất cả các con quái vật trong nhà hàng đều chịu sự chi phối của đầu bếp? Ý thức của ông ta mới là kẻ thống trị nơi này?
“Đồ ăn này làm quá tởm, tôi thà ăn đồ chay.”
Tôi vừa tùy tiện trả lời đầu bếp, vừa liếc nhìn Giang Dư từ khóe mắt.
“Anh ta” nhìn đầu bếp, đôi mắt chia ra ở hai vị trí khác nhau đều lộ rõ sự sợ hãi.
Anh ta sợ ông ta.
Tôi chợt nhận ra mình đã phạm phải một sai lầm lớn.
Vì nữ phục vụ và Giang Dư luôn xuất hiện trước mắt tôi, còn đầu bếp chỉ xuất hiện một lần và tôi đã dễ dàng đuổi ông ta đi chỉ bằng mấy câu nói, nên tôi đã vô thức nghĩ rằng nữ phục vụ và Giang Dư là những mối nguy hiểm lớn nhất đối với tôi. Nhưng thực tế, đầu bếp là người quan trọng nhất.