Truyện ma nhà hàng kinh dị

Chương 3

Tôi toát mồ hôi lạnh, hơi thở trở nên không đều.

“Đây là món Râu Rồng Tuyệt Phẩm ngon lắm, hì hì, cô nếm thử đi mà.” Giọng nữ phục vụ không còn chua ngoa như trước, mà trở nên ân cần lạ thường.

Tôi vừa suy nghĩ về hai quy tắc mâu thuẫn số hai và số sáu, vừa từ từ đưa đũa gắp mì lên gần miệng.

Thật ra, hai quy tắc này không mâu thuẫn.

Quy tắc thứ hai nói rằng một số món trong nhà hàng không được ăn.

Còn quy tắc thứ sáu bảo rằng, ăn tất cả thì có thể sống.

Nhưng ở đây, cái gọi là “sống” không có nghĩa là thoát khỏi nhà hàng và trở lại thế giới bình thường, mà là trở thành một trong bọn họ, giống như Giang Dự.

Trở thành quái vật, xét cho cùng, cũng là một dạng sống sót, chỉ là một hình thức tồn tại khác.

Đó chính là cái giá phải trả khi ăn phải món không được ăn, đồng thời chứng minh quy tắc thứ hai là đúng.

Tôi không muốn trở thành quái vật, nên phải phán đoán món ăn nào là an toàn.

Quy tắc không nói rõ món nào an toàn, tôi chỉ có thể tự suy đoán.

Theo lẽ thường, dù nhìn bằng mắt hay xét theo logic, món Râu Rồng Tuyệt Phẩm rõ ràng an toàn hơn cái đầu người kinh dị kia.

Nhưng khi tôi há miệng định đưa sợi mì vào miệng, tôi liếc thấy nụ cười độc ác trên khuôn mặt nữ phục vụ.

Tôi vẫn giữ tư thế há miệng, nhưng đũa thì dừng lại, rồi quay qua nhìn Giang Dự ngồi đối diện.

Anh ta im lặng nhìn tôi, không nhúc nhích, dường như rất mong chờ tôi ăn món đó.

Rõ ràng, bọn quái vật muốn biến con người thành đồng loại của chúng. Nếu món Râu Rồng Tuyệt Phẩm thực sự an toàn, tại sao bọn chúng lại trông mong tôi ăn như thế?

Chỉ có một cách giải thích: Tôi đã đoán sai, món Râu Rồng Tuyệt Phẩm này không an toàn.

Tôi cố giữ bình tĩnh, từ từ đặt đũa xuống.

Nữ phục vụ lập tức thay đổi sắc mặt, nhưng trước khi cô ta kịp thốt lên, tôi đã nhanh tay khuấy đũa vào đĩa mì.

Và tôi nhận ra một chi tiết khiến tôi lạnh người đến dựng tóc gáy: Đây không phải là mì.

Mà là tóc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận