Truyện ma nhà hàng kinh dị
Chương 1
Ngày Lễ Tình Nhân, bạn trai tôi – Giang Dự – mời tôi đi ăn tối.
“An An, nhà hàng này mới mở không lâu, nhưng món ăn của đầu bếp ở đây chắc chắn sẽ khiến em kinh ngạc. Vừa ngon, vừa đẹp, bảo đảm em thử một lần là không quên được!”
Nghe vậy, tôi cũng háo hức đi cùng anh ta. Nhưng khi ngồi xuống và mở thực đơn ra tôi c.h.ế.t lặng.
Thực đơn được viết bằng chữ đỏ thẫm, như m.á.u đông lại. Tên món ăn khiến tôi vừa buồn nôn vừa sợ hãi:
1. “Đầu Người Sốt Cay”
2. “Mèo Máu Đỏ”
3. “Quỷ Nhảy Tường”
4. “Gan Ruột Tiềm Sâu”
5. “Lưỡi Cay Tê”
6. “Râu Rồng Tuyệt Phẩm”
Trừ món cuối cùng nghe còn bình thường, những món khác đều quái đản đến mức khó tin.
Hôm nay là Lễ Tình Nhân chứ không phải Halloween, sao nhà hàng lại bày ra trò dọa người thế này?
Tôi cau mày, không giấu nổi sự khó chịu, quay sang hỏi Giang Dự: “Thực đơn này là sao? Lần trước anh đến đây cũng thế à?”
Giang Dự cúi đầu, giọng nói đều đều, không có chút cảm xúc: “Ừ, những món này là báu vật mà không nơi nào có được. Chỉ cần em thử một miếng, mùi vị của chúng sẽ mãi mãi khắc sâu trong trí nhớ.”
Tôi nghĩ anh ta chỉ đang cố trêu đùa mình, bày ra một trò đùa nhạt nhẽo.
“Em không ăn ở đây đâu. Chúng ta đi chỗ khác đi.” Tôi khó chịu đứng dậy.
Nhưng ngay lúc đó, đèn chùm trên đầu Giang Dự bất ngờ rung lắc, bóng đèn phát ra tiếng nổ lép bép như bị chập điện. Ánh sáng vàng ấm áp nhấp nháy một lúc rồi chuyển thành màu trắng nhợt nhạt, tỏa xuống khuôn mặt Giang Dự.
Tôi không khỏi kinh hoàng khi nhận ra khuôn mặt anh ta trở nên tái nhợt, đôi môi tím ngắt, và điều đáng sợ nhất – đôi mắt anh ta không còn tròng trắng, chỉ còn lại một màu đen sâu thẳm.
Giang Dự nhếch miệng, nở một nụ cười cứng đờ, như một con rối vô hồn.
Tôi hoảng hốt đứng bật dậy, nhưng ngay lập tức, giọng nói lạnh lùng của một nữ phục vụ vang lên bên tai:
“Thưa cô, cô có thắc mắc gì về thực đơn không?”
Tôi từ từ quay đầu lại và đối diện với một gương mặt đáng sợ. Khuôn mặt người phụ nữ này phẳng lì, như bị ép chặt. Chỉ có đôi môi dày được tô đỏ chói, nổi bật trên làn da trắng bệch một cách kỳ quái.
Tôi nuốt xuống tiếng hét, cố gắng trấn tĩnh và ngồi xuống lại, giả vờ như không có gì:
“Không, không có thắc mắc gì. Tôi sẽ xem lại thực đơn.”
Hiện giờ, điều quan trọng nhất là đánh lạc hướng con quái vật này, không để nó nghi ngờ.
Cả Giang Dự nữa. Tôi thậm chí không biết liệu anh ta còn là chính mình hay không.
“Thưa cô, cô còn năm phút để đặt món.”
Nữ phục vụ không rời đi, chỉ đứng đó, cười nhạt và nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đen kịt giống hệt Giang Dự.
Tay tôi run lên dưới bàn, nhưng vẫn gật đầu.
Cuối cùng, nữ phục vụ rời khỏi bàn, nhưng chỉ đứng ở quầy bar phía đối diện cách đó không xa, ánh mắt lạnh lẽo vẫn dán chặt vào tôi.
Tôi hít một hơi thật sâu, tự hỏi nếu quá năm phút mà không gọi món, chuyện gì sẽ xảy ra?