Mẹ là    nhất  đời
Tập đoàn Lục thị.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Các cấp quản lý cấp cao của Lục thị cảm thấy ông chủ của  hôm nay  khác lạ,  chỉ là chiếc áo sơ mi hình heo con còn ngây thơ hơn cả chiếc áo hoodie hình gấu bông hôm qua, mà còn vì ông chủ,  bình thường  mệnh danh là cuồng công việc,  cứ vài phút   điện thoại một .
Hơn nữa,  nãy quản lý bộ phận nghiên cứu và phát triển báo cáo liên tục mắc ,  mà Lục tổng  chẳng  gì!
Điều lố bịch nhất là chiếc cà vạt buộc lệch lạc, cái quái gì thế !
Những  bên  mỗi  một suy nghĩ, chỉ  thư ký Chung cảm thấy   tìm  điểm mấu chốt, nghĩ đến việc ông chủ và phu nhân   mới xảy  chuyện như  hôm qua ,    trang phục kỳ lạ của Lục Ngôn Xuyên, chẳng lẽ ông chủ vì  phu nhân phản bội nên tự sa ngã  ?!
Thư ký Chung,  tự cho   khám phá  bí mật của ông chủ,  Lục Ngôn Xuyên với vẻ mặt đồng cảm  hề che giấu.
Dù Lục Ngôn Xuyên hôm nay  lơ đãng đến ,  cũng  thể bỏ qua những biểu cảm  đổi liên tục của Chung Triết.
Sau khi nhận  ánh mắt  thể chịu đựng nổi của ông chủ, thư ký Chung cuối cùng cũng thành thật tiếp tục  họp.
Cứ thế kéo dài, cuộc họp dài bất thường  cuối cùng cũng kết thúc.
Vừa về đến văn phòng, Lục Ngôn Xuyên liền vội vàng  đến  gương, ngắm  bộ trang phục của .
Ánh mắt chuyển đến vị trí cà vạt, khóe miệng Lục Ngôn Xuyên càng  ngừng nhếch lên, vợ  thắt  thật đấy!
Chỉ cần nhớ  cảnh Cố Minh Châu sáng nay  xem video  điện thoại  thắt cà vạt cho , Lục Ngôn Xuyên trong lòng liền dâng lên một cảm giác ngọt ngào. Chưa kể  khi  khỏi nhà, Minh Châu còn  tối nay sẽ dẫn Tiểu Triệt đến đón  tan , khi họ cùng  đến Tống gia, Lục Ngôn Xuyên càng vô tâm  việc, chỉ  lập tức cho cả tập đoàn Lục thị nghỉ phép.
   thể, nếu nghỉ phép, sẽ  ai  thấy vợ  đến đón  nữa.
Haizz.
Lục tổng   cách nào giải tỏa nỗi nhớ nhung, chỉ đành sờ  chiếc áo sơ mi  hình heo con giống với vợ  mà tự cảm thán.
So với sự lơ đãng của Lục Ngôn Xuyên, Cố Minh Châu cũng  hề kém cạnh.
Tuy   vẻ như cô chỉ bốn năm  gặp ông ngoại, nhưng thực tế, tính từ kiếp , cô  mất ông ngoại mười mấy năm . Mà kẻ gây  tất cả chuyện  chính là cô, nên  nghĩ đến việc gặp ông ngoại, tâm trạng cô  phức tạp.
Bên cạnh, Lục Vân Triệt đang mặc chiếc áo hoodie hình heo con giống hệt Lục Ngôn Xuyên, thấy   vẻ  vui,  bé mở to đôi mắt tròn xoe, dịu dàng gọi , những lời  ngọt ngào tuôn  như đậu vỡ, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của Cố Minh Châu.
Nhìn Lục Vân Triệt cố ý  trò hề, gần như tự khen  thành tiên nữ, Cố Minh Châu cuối cùng cũng  nhịn  , véo véo má bánh bao của Lục Vân Triệt, “Trong mắt con,   đến thế ~”
“Dạ! Mẹ là    nhất  đời !” Lục Vân Triệt ôm c.h.ặ.t c.h.â.n Cố Minh Châu, ngẩng đầu dùng đôi mắt đen láy  cô, vô cùng đáng yêu.
Tuy Lục Vân Triệt khen  khen  chỉ  mấy câu đó, nhưng Cố Minh Châu  con trai khen vẫn thấy vui sướng, tâm trạng rõ ràng  thả lỏng hơn.
Dù mới mấy ngày trôi qua từ chuyện đó, nhưng Lục Vân Triệt   ở bên cạnh  sớm quên  những đau khổ  , luôn quấn quýt bên Cố Minh Châu, chỉ hận  thể tìm keo dán   .
Hai  con đang đùa nghịch ở nhà, còn Lục Ngôn Xuyên ở công ty thì  mong ngóng đến mỏi mắt, hết  đồng hồ    cửa.
Khi kim giờ cuối cùng chỉ về  sáu, Lục Ngôn Xuyên  thấy tiếng mở cửa thì lập tức trở  thành vị tổng giám đốc Lục thị lạnh lùng cao quý .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trung-sinh-thanh-vo-tong-tai-ca-gioi-kinh-doanh-phat-sot/chuong-9.html.]
Lục Ngôn Xuyên thấy Cố Minh Châu dắt con  về phía , trong lòng nghĩ: “Huhu, vợ ơi cuối cùng em cũng đến , nếu  đến nữa thì nhân viên công ty tan  hết mất.”
Bên trong văn phòng thế nào tạm thời  , bên ngoài văn phòng thư ký lúc   nổ tung, phu nhân tổng giám đốc  nãy   ôm con đến ? Đặc biệt là trang phục của phu nhân và tiểu thái tử, cuối cùng họ  hiểu phong cách thời trang của Lục tổng hôm nay là như thế nào !
Lục tổng cuối cùng cũng "trời quang mây tạnh"  ư? Cặp đôi ngược luyến tình thâm mà họ đẩy thuyền cuối cùng cũng gương vỡ  lành  ?
Không chắc, cứ xem thêm .
 , chuyện Lục Ngôn Xuyên cưới bạch nguyệt quang nhiều năm nhưng luôn  bạch nguyệt quang lạnh nhạt, tất cả các cấp cao của công ty đều , nhưng  chịu nổi việc hai  quá  đôi quá xứng đôi, luôn  những  âm thầm đẩy thuyền, trong đó bao gồm  bộ thành viên văn phòng thư ký của Lục Ngôn Xuyên.
Thế là khi cả gia đình ba  bước  khỏi cửa, chào đón họ là ánh mắt "rửa tội" tập thể của văn phòng thư ký. Mặc dù văn phòng thư ký trông  vẻ đang nghiêm túc  việc, nhưng ánh mắt   tự chủ mà liếc  ba .
Cảm nhận  ánh mắt của  , Lục Ngôn Xuyên trong lòng dâng lên một cảm giác thỏa mãn khó tả,  đây Minh Châu đôi khi cho  một cái  thiện cảm qua loa    mãn nguyện , còn việc cô đến đón  tan  như hôm nay thì   từng dám nghĩ tới.
Lên xe, dường như cảm nhận  sự căng thẳng của Cố Minh Châu, Lục Ngôn Xuyên an ủi, “Đừng sợ, ông ngoại vẫn luôn nhớ em.”
“Vâng.” Cố Minh Châu mím môi, cúi đầu   gì nữa.
Tống gia lão trạch.
“Bố ơi, bố đừng   nữa, con chóng mặt.” Trong phòng khách,  đàn ông trung niên với khí chất nho nhã bất lực  với cụ Tống lão gia tử đang     trong phòng khách.
Người  là Tống Tu Viễn, con trai thứ hai của nhà họ Tống. Hôm qua, cụ Tống nhận  tin tức, ngay lập tức thông báo cho tất cả   trong nhà họ Tống, nhất định  về ăn cơm hôm nay.
Hơn nữa, nhiều năm  gặp, họ cũng nhớ cháu gái , dù những năm nay cô luôn giận dỗi với gia đình, nhưng đứa trẻ  họ  nó lớn lên,  gì  trưởng bối nào thực sự nỡ giận con cháu của .
Thấy thời gian ngày càng gần, cụ Tống lão gia tử lúc thì chống tay  lưng     trong phòng khách, lúc thì  đồng hồ, lẩm bẩm   vẫn  đến.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, quản gia Khương cuối cùng cũng dẫn   cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa mở , cả nhà họ Tống chỉ cảm thấy một làn gió lướt qua  mắt,  kỹ , cụ Tống lão gia tử  nãy còn đang bồn chồn     giờ đang  ngay ngắn ở giữa ghế sofa, hai tay chống gậy, vẻ mặt cao quý lạnh lùng.
Cố Minh Châu hít một  thật sâu,  đến  mặt   nhà họ Tống chào hỏi từng , cuối cùng ngượng ngùng dừng   mặt cụ Tống lão gia tử, cúi đầu    gì, giống hệt một đứa trẻ  .
“Hừ!” Cụ Tống lão gia tử tức đến mức hừ một tiếng từ mũi, cả phòng khách, chẳng ai thèm chào cụ, cụ  ngay  con bé  đột nhiên   đến thăm cụ, là cố tình đến chọc tức cụ đúng !
Nhìn thấy ông ngoại vẫn khỏe mạnh   mặt  giở trò con nít, Cố Minh Châu bĩu môi, trực tiếp ôm chầm lấy cụ Tống lão gia tử òa .
Thấy Cố Minh Châu   một lời liền , cụ Tống lão gia tử cuống quýt  thôi,  gì còn tâm trạng giữ thể diện nữa, giọng điệu cũng dịu dàng hết mức  thể, “Châu Châu ngoan của ông ngoại, ai bắt nạt con , ông ngoại, ông ngoại  trút giận cho con.”
“Ô ô… Ông ngoại…” Nghe ông ngoại dỗ dành như dỗ trẻ con, Cố Minh Châu  càng thêm t.h.ả.m thiết.
“, là ông ngoại, ông ngoại  nên mắng con,   nữa  ?” Cụ Tống lão gia tử  cháu gái  thương tâm, tức đến mức tự mắng , giữ thể diện gì chứ!
Nhìn thấy bộ dạng  của Cố Minh Châu, Tống Thanh Uyển vốn định nhân cơ hội châm chọc vài câu cũng im bặt. Dù  từ nhỏ đến lớn, hễ cái đồ bạc tình  , tất cả   trong nhà họ Tống đều  hái cả mặt trăng  trời xuống cho cô .
Tất nhiên, bây giờ  sẽ   những chuyện đó cho đồ bạc tình nữa.