Thời gian  trở  nửa tiếng .
Tô Mạn cùng trợ lý đến ruộng lúa, nhân viên chu đáo đưa hai đôi ủng.
“Cảm ơn.” Tô Mạn thầm ghét bỏ nhận lấy đôi ủng  xí , nhưng biểu cảm  mặt vẫn giữ nụ   hảo.
Ngay lập tức, một loạt bình luận khen ngợi bay qua màn hình:
【Mạn Mạn thật chuyên nghiệp!】
【Bốc  nhiệm vụ vất vả nhất cũng  hề than vãn, một chút  chê bai mà trực tiếp xuống ruộng luôn】
【Khí chất đỉnh thật, rõ ràng  giữa ruộng mà vẫn như đang chụp ảnh tạp chí cao cấp】
Cùng lúc đó, trợ lý Hứa Ninh của Tô Mạn  bước chân  bùn nước ,   chìa tay  đỡ Tô Mạn, “Chị Mạn Mạn, cẩn thận.”
“Không ,  tự  .” Tô Mạn nhẹ nhàng gạt tay trợ lý , cẩn thận bước  vũng bùn.
Khi nước bùn lạnh lẽo ẩm ướt chỉ dám tràn qua mu bàn chân qua lớp ủng, cô  suýt nữa  giữ nổi biểu cảm  mặt.
 vì e ngại ống kính, cô  lập tức nở nụ  tươi, giả vờ tận hưởng, “Thoải mái hơn cả tưởng tượng đấy, mát lạnh  hợp với mùa hè.”
Không xa đó, chú nông dân đội mũ rơm thấy đoàn  phim đưa khách mời đến vị trí, liền  tới hướng dẫn, “Mấy đứa , cấy lúa  thế ...”
Chú nông dân  mẫu,  lượt cắm hai cây mạ xuống bùn với  cách  hai mươi centimet, “Mỗi cây cách xa thế  là đủ .”
“Cháu cảm ơn chú.” Tô Mạn đáp lời một cách khéo léo, tỏ ý   hiểu,  đó nhận lấy cây mạ.
Động tác của cô  nhẹ nhàng, như thể   đang cấy lúa mà là đang cắm hoa, mỗi cây mạ đều  cắm  nông, chỉ cần chạm nhẹ là đổ rạp.
“Con bé , con cấy nông quá,  sống  …” Chú nông dân bên cạnh xót xa  những cây mạ, nhỏ giọng nhắc nhở.
Tô Mạn giữ nguyên nụ , “Vâng ạ, cứ để cháu luyện tập cho quen tay .” Rồi cô   đầu về phía  phim, “Có thể giúp   cận cảnh  ? Đây là  đầu tiên  cấy lúa cả trong phim lẫn ngoài đời,   ghi  khoảnh khắc đặc biệt .”
Đó   là yêu cầu quá đáng,   phim   ý kiến gì, liền kéo ống kính  gần.
Tô Mạn chăm chú cấy lúa, thỉnh thoảng dùng mu bàn tay lau nhẹ trán, khung hình  tựa một bộ ảnh đồng quê.
【Mạn Mạn  quá!】
【Đây   cấy lúa, rõ ràng là nghệ thuật!】
【Phó nháy xuất sắc quá!】
  thực tế, nửa tiếng trôi qua, Tô Mạn chỉ  thành  đến hai mét vuông diện tích cấy lúa, và phần lớn cây mạ đều xiêu vẹo.
Chú nông dân xót xa  những cây mạ,    thôi, nhưng nhớ   nãy  khuyên nhủ , cuối cùng đành thở dài bỏ .
“Chị…” Hứa Ninh  những cây mạ của Tô Mạn, do dự một lát, nhân lúc ống kính  sang chỗ khác, vẫn lên tiếng, “Chị cấy mạ nông quá.”
“Nếu cấy sâu thì kẽ ngón tay   bùn thì ?” Tô Mạn liếc  ống kính, lườm Hứa Ninh một cái.
Hứa Ninh c.ắ.n môi, vốn nghĩ rằng nếu nhiệm vụ thất bại thì  sẽ gặp xui xẻo nên mới mở lời nhắc nhở, nhưng trong tình huống ,  thêm cũng chỉ rước họa  , vì  đành im lặng cắm mạ.
Đạo diễn  thấy đúng cảnh , những cây mạ trong ruộng lúa xiêu vẹo,  mạ Tô Mạn cấy về cơ bản là hỏng hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trung-sinh-thanh-vo-tong-tai-ca-gioi-kinh-doanh-phat-sot/chuong-38-vo-ke-hoach.html.]
Ông  cau mày  Tô Mạn  màn hình,    và  chịu  , chỉ cần  là  ngay.
Cứ tưởng Tô Mạn  nổi tiếng lâu , ít nhất cũng   màu một chút, nhưng  ngờ cô  cũng giống Diêm San San, là một  đầu óc  tỉnh táo.
Đội của Cố Minh Châu tuy  yếu tố khôn khéo, nhưng   cũng thật lòng  việc, còn việc chủ vườn sẵn lòng giúp đỡ thì đó là tài của họ, ông  chỉ tức là   thấy cảnh những ngôi  lấm lem bùn đất mà thôi.
Nhìn sang Tô Mạn, cô  trực tiếp  chú nông dân hướng dẫn cấy lúa tức giận bỏ , hai bên đối chiếu, hơn kém lập tức rõ ràng.
Thế là đạo diễn đặt hy vọng  đội của Diệp Lâm.
Hy vọng tan vỡ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Có lẽ vì công việc tương đối nhẹ nhàng, hai chị em nhanh chóng học  kỹ thuật nhổ cỏ, xới đất và tưới nước  sự hướng dẫn của dì Vương.
Cộng thêm Diệp Kỳ  sức khỏe dồi dào và sự chăm sóc tự nhiên dành cho chị gái, Diệp Lâm  là  nhàn rỗi nhất trong  họ, thậm chí Diệp Kỳ còn bắt đầu học các kỹ thuật ngoài nhiệm vụ.
Lúc  về còn giúp dì Vương sắp xếp nông cụ, đến nỗi dì Vương tưởng rằng lén lút  lưng đoàn  phim  dúi cho họ một gói rau khô tự phơi ở nhà, “Mang về nấu canh, thơm lắm!”
Đạo diễn: …
Thôi xong .
Khi ba đội mang theo thành quả của  trở về sân nhỏ, đạo diễn  dựng sẵn quầy bán nguyên liệu trong sân.
“Dựa  tình hình  thành nhiệm vụ của các đội,”  khi đoàn  phim nhanh chóng thống kê tình hình nhiệm vụ của từng đội, đạo diễn tuyên bố, “Xin chúc mừng đội  hai và  ba   thành vượt mức nhiệm vụ, nhận   bộ tiền thưởng.”
Đạo diễn ngừng  một chút   tiếp, “Vì đội  một   thành nhiệm vụ cấy mạ, tỷ lệ sống sót ước tính cao nhất  đủ năm mươi phần trăm, chỉ đạt bốn mươi phần trăm tổng khu vực, do đó đội  một chỉ nhận  tám mươi tệ tiền thưởng cuối cùng, đồng thời  chịu phạt – hủy bỏ quyền mua nguyên liệu thịt trong ngày của đội  một.”
Nụ  vĩnh cửu  mặt Tô Mạn lập tức cứng đờ, cô   ngờ đoàn  phim  thực sự nghiêm trọng hóa vấn đề như .
Đạo diễn chẳng quan tâm Tô Mạn, chỉ phát tiền thưởng cho các đội, “Bây giờ    thể đến chọn nguyên liệu và chuẩn  bữa trưa .”
Tô Mạn cầm chặt tám mươi tệ tiền mặt trong tay, đầu ngón tay khẽ run, ánh mắt  đạo diễn  mang theo một chút oán trách.
“Chị ơi, trưa nay chúng  ăn gì ạ?” Hứa Ninh thấy bộ dạng của Tô Mạn,  cô   vô cùng khó chịu, lúc  cô  chỉ  thể cố gắng  chọc giận cô .
Tô Mạn gượng , hít một  thật sâu, “Em liệu mà  .”
Ở một bên khác, đội hai và đội ba đang vui vẻ lựa chọn nguyên liệu.
Lâm Vũ Hoan đưa hết tiền cho Cố Minh Châu, bảo cô chọn món   ăn,  cô sẽ nấu.
Cố Minh Châu nắm chặt hai tờ tiền mỏng dính trong tay, cẩn thận   tiền ghi  quầy hàng  mặt. Thực ,  tiền mà ban tổ chức chương trình đưa   là "hét giá  trời" , nhưng Cố Minh Châu  nắm rõ giá cả thực tế, thậm chí còn vì hơn trăm tệ mà  thể mua  vài món rau nên thật lòng cảm thấy ban tổ chức   lương tâm.
Trái  Diệp Kỳ,  những miếng thịt  giá, món gì cũng  mua, nhưng nhớ  trải nghiệm suýt  ăn rau sống ngày hôm qua, cô  nghĩ vẫn nên tiết kiệm một chút, chỉ chọn một miếng thịt ba chỉ,   về phía khu rau củ, cuối cùng còn  30 tệ.
Cố Minh Châu cuối cùng  sự xúi giục của Lâm Vũ Hoan  chọn sườn và cánh gà đắt nhất, kết hợp vài món rau, cuối cùng còn  15 tệ.
Ban tổ chức  cung cấp tủ lạnh, dùng tiết kiệm  thể ăn  hai bữa.
Tô Mạn  hai nhóm nguyên liệu phong phú,    những lá rau xanh héo úa của Hứa Ninh, đột nhiên cảm thấy mất khẩu vị.
Cô  chịu  nổi nữa , bất kể là cuộc sống đồng áng,  lụng vất vả,  những ngày tháng ăn uống   gì, cô  đều  chịu nổi.
Vẫn là   tay nhanh chóng, Tô Mạn nghĩ.