như Cố Minh Châu dự đoán, cô chỉ cần ném  một mồi nhử, Cố Tư Tư nhất định sẽ khiến chuyện  lan truyền khắp nơi.
Trong những ngày Cố Minh Châu bận rộn chuẩn  quà mừng thọ cho ông ngoại Tống, Cố Tư Tư mượn danh ông ngoại Tống mà  sức gây chú ý.   hiểu , hợp đồng của vai diễn   mãi   ký, điều  khiến Cố Tư Tư cảm thấy bất an.
Ngày tiệc thọ.
Là ông chủ   Hoàn Vũ, Tống Thanh Thời  phái stylist giỏi nhất là Mạc Phàm đến tạo mẫu cho Cố Minh Châu từ sáng sớm. Dù  thì ông nội cũng  lên tiếng , hôm nay   mượn cơ hội  để công bố  phận một trong những  thừa kế Tống gia của Minh Châu,  thể mơ hồ .
Cố Minh Châu  Tống Thanh Thời sẽ cử  đến, nhưng  ngờ  đến sớm như .
Khi    lôi  khỏi chăn, Cố Minh Châu vẫn  tỉnh ngủ. Trong mơ màng, cô cảm thấy   đang chăm sóc   cho .
Khoảng giữa trưa, công việc chăm sóc cuối cùng cũng  tất. Mạc Phàm đang đợi  lầu  thấy tiếng bước chân ở cầu thang thì ngẩng đầu  lên, nhưng khi  thấy Cố Minh Châu,    ngẩn ngơ tại chỗ.
Anh  tự cho rằng  hoạt động trong giới giải trí nhiều năm, cũng  gặp  ít   lớn nhỏ, nhưng cô gái  mắt dù để mặt mộc thì làn da vẫn trắng sáng mịn màng, đôi mắt hoa đào xinh   cần trang điểm vẫn tự toát lên vẻ quyến rũ. Ngay cả mái tóc lúc    rối bời, nhưng   cô  là vẻ lười nhác  vặn.
Cậu  cô gái nhỏ xinh  mơn mởn như nước  là  của một đứa trẻ ba tuổi ư?
"Xin ,  để  đợi lâu ." Cố Minh Châu khẽ  với vẻ áy náy.
Thấy vẻ mặt xin  của mỹ nhân, Mạc Phàm cuối cùng cũng  hồn, nhưng sự kinh ngạc trong đáy mắt vẫn  tan biến. Cho đến khi  Cố Minh Châu dẫn  phòng trang điểm, trong lòng   vẫn thầm cảm thán. Khi  cận cảnh làn da  chút lỗ chân lông của Cố Minh Châu,   càng thầm hạ quyết tâm, hôm nay   nhất định  xứng đáng với gương mặt .
Bộ lễ phục là do Lục Ngôn Xuyên  chuẩn  từ . Mạc Phàm  bộ lễ phục, ngón tay khẽ vuốt mái tóc của Cố Minh Châu, trong lòng   một ý tưởng  hảo.
Bốn giờ , Mạc Phàm  Cố Minh Châu   xong quần áo, hài lòng gật đầu xoa cằm,  nhịn  khen ngợi, "Tối nay cô nhất định sẽ trở thành tâm điểm của buổi tiệc... Đừng động đậy."
Cửa nhẹ nhàng  đẩy , Cố Minh Châu thong thả  ở chính giữa, Mạc Phàm  phía  cô, đang chỉnh  mái tóc  vướng  áo. Nghe thấy động tĩnh, Cố Minh Châu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt chạm  Lục Ngôn Xuyên đang định bước .
Lúc , Lục Ngôn Xuyên đang dắt tay Lục Vân Triệt   đón về nhà sớm.  Lục Vân Triệt đang  chặn ở ngoài cửa, mấy ngày nay  về sớm  muộn, bận đến nỗi  gặp  ,  bé lúc  đang  khao khát   ôm.
Thấy bố  im phía , Lục Vân Triệt vặn vẹo  hình nhỏ bé, thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của bố  chui .  cục sữa nhỏ bé   tốn  nhiều sức lực mới  thấy   ngày đêm mong nhớ,  mà  giống hệt bố ,  ngây  tại chỗ  nhúc nhích, cái miệng nhỏ thậm chí còn khoa trương há hốc thành hình chữ O.
Nhìn một lớn một nhỏ mặc vest đều  ngây  tại chỗ  động đậy, Cố Minh Châu  khỏi lên tiếng, "Sao thế?"
"Đương nhiên là  vẻ  của cô thu hút  ạ!" Mạc Phàm thành tâm khen ngợi, giọng điệu mang theo vẻ tự hào.
"Khụ." Lục Ngôn Xuyên  hồn,   gì, chỉ khẽ ho một tiếng để che giấu sự thất thố của . Ừm, nếu  thể bỏ qua vệt đỏ đang bò lên vành tai .
Ếch Ngồi Đáy Nồi
So với sự giữ kẽ của   mặt  ngoài, cục sữa nhỏ  trực tiếp  chút ngần ngại mà khen ngợi, "Mẹ ơi! Tiểu Triệt hình như   thấy tiên~~ nữ!"
Nói đoạn, bàn tay nhỏ bé xòe   , khoa chân múa tay về phía Cố Minh Châu, nghiêm túc khen ngợi.
Nhìn Lục Vân Triệt mặc vest thắt cà vạt, trông như một  lớn tí hon, Cố Minh Châu  khỏi bật . Cô cúi  khẽ véo má nhỏ của Lục Vân Triệt,  đó  ngước mắt  Lục Ngôn Xuyên, như  hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trung-sinh-thanh-vo-tong-tai-ca-gioi-kinh-doanh-phat-sot/chuong-17-tong-ngung.html.]
Lục Ngôn Xuyên  cô, yết hầu khẽ lên xuống, "Ừm,  ." Sau đó  đưa tay về phía Cố Minh Châu, "Đại tiểu thư, chúng  nên  ."
Cục sữa nhỏ  một bên tuy  với tới tay Cố Minh Châu, nhưng vẫn học theo dáng vẻ của Lục Ngôn Xuyên,  ở phía còn  của Cố Minh Châu, giơ cao bàn tay mũm mĩm của  lên,  với giọng líu lo, "Công chúa~ xuất phát thôi ạ~"
Màn đêm buông xuống, nhưng căn biệt thự cổ của Tống gia  sáng đèn rực rỡ.
Khách khứa  lượt đến, xe sang nối đuôi  dừng  cổng, những  phục vụ mặc đồng phục cung kính mở cửa xe cho khách. Dường như tất cả những nhân vật  m.á.u mặt ở Kinh Thành đều tề tựu tại đây, đương nhiên cũng  thiếu những  nhờ vả quan hệ mới   thiệp mời, cố gắng chen chân  để tìm kiếm cơ hội.
Lại một chiếc xe nữa dừng ,  bước xuống là một cô gái với chiếc đầm  hội màu trắng  cắt may tinh tế, mái tóc đen nhánh buông xõa mượt mà như lụa  vai,   toát  khí chất thanh cao thoát tục. Sau khi xuống xe, cô   thẳng  biệt thự Tống gia mà   đỡ một bà lão tóc bạc phơ .
"Đó là ai , khí chất thật nổi bật."
"Cậu   ? Đó là thiên kim Tống gia đấy.  cũng bình thường thôi, mấy năm nay thiên kim Tống gia vẫn luôn ở nước ngoài cùng lão phu nhân dưỡng bệnh,  lâu  xuất hiện  mặt   ."
"Nghe  ông Tống chuẩn  công bố một chuyện lớn, sẽ  liên quan đến vị tiểu thư  chứ?"
"Khó  lắm, vị tiểu thư   về nước là Tống gia liền sắp công bố chuyện lớn ngay,  thấy đó, địa vị của vị thiên kim  ở Tống gia quả thật  tầm thường !"
Nghe những lời bàn tán phía , Tống Ngưng trong lòng cuối cùng cũng yên tâm. Xem  dù xa Tống gia lâu như , ông nội vẫn luôn nhớ đến cô.
Ông nội cũng thật là, chuyện lớn như công bố  thừa kế mà   báo  cho cô, hại cô  kịp chuẩn  kỹ càng.
 mà... nếu   thể    phận  thừa kế Tống gia,    là  thể danh chính ngôn thuận gả cho  đó  ? Không  xa nước ngoài lâu như ,  đó còn nhớ  .
"Ngưng Ngưng, ngày nào cũng  ầm ĩ đòi về nước, giờ thì yên tâm  chứ?" Bà lão  vẻ trách móc  cháu gái  một cái, nhưng giọng    hiền từ.
"Vâng." Tống Ngưng khẽ gật đầu mỉm ,  mặt  lộ  một tia mong chờ khó tả.
"Ôi, con gái lớn  là  giữ  nữa !" Lời  của bà lão mang theo một chút trêu chọc.
"Bà ơi!" Tống Ngưng   lời trêu chọc trong lời bà lão, má cô ửng hồng.
"Được ,  , bà   nữa. Chúng   thôi." Thấy Tống Ngưng ngượng ngùng, bà lão cũng  trêu cô nữa, hai bà cháu  sự dẫn dắt của  phục vụ  về phía Tống trạch.
"Ê, đó là xe của Lục gia đúng ?"
Lời  dứt,  thấy họ tên quen thuộc, Tống Ngưng  bước tiếp nữa mà   , chăm chú  về hướng   đang bàn tán.
Chỉ thấy một chiếc Maybach màu đen chầm chậm dừng  cổng biệt thự cổ, cánh cửa xe   hầu cung kính mở . Đầu tiên là một đôi chân thon dài bước  khỏi xe, động tác  nhanh  chậm, toát lên vẻ điềm tĩnh bẩm sinh. Người đàn ông  cúi đầu bước .
Nhìn thấy khuôn mặt ngày đêm nhung nhớ , Tống Ngưng cảm thấy trái tim  tĩnh lặng bấy lâu của  đập dữ dội,  yên tại chỗ chờ đợi  đàn ông  về phía .
  khi xuống xe,  đàn ông   , một tay chặn cửa xe, tay  vươn  phía trong xe…