Cố Hoành Xương  đợi Cố Minh Châu trả lời  trực tiếp cúp máy.
Không khí vốn dĩ hài hòa bỗng trở nên nặng nề vì cuộc điện thoại . Mọi  đang buông lời nịnh bợ  , Vương quản gia  tinh ý dẫn   ngoài.
Cố Minh Châu siết chặt điện thoại, cô nhớ kiếp  cũng  thời điểm , Cố Hoành Xương  yêu cầu cô lấy trộm hồ sơ đấu thầu của Lục thị, thành công giành  dự án của Lục thị, Cố thị cũng nhờ đó mà một bước lên mây.
Nghĩ đến đây, Cố Minh Châu nhắm mắt . Nếu  nhầm thì bản hồ sơ đấu thầu đó cô  lấy từ Lục Ngôn Xuyên  , giờ đang  trong ngăn kéo tủ đầu giường của cô.
 giờ đây, cô đương nhiên sẽ  ngốc đến mức giao tài liệu nguyên vẹn cho Cố Hoành Xương. Cô  xem kiếp    sự giúp đỡ của cô, Cố gia liệu  còn thăng tiến như diều gặp gió  . Mất  điều kiện sống sung túc, liệu gia đình ba  họ  còn hòa thuận  nữa.
Lục Ngôn Xuyên thấy sắc mặt cô  , còn tưởng cô sợ  trách mắng nên trực tiếp mở lời, "Anh  cùng em."
"Không cần ." Cố Minh Châu khéo léo từ chối, "Tình trạng của Tiểu Triệt cũng  tiện đưa  ngoài. Cả hai chúng  đều  thì Tiểu Triệt   ."
Mặc dù cô sẽ  đưa hồ sơ đấu thầu thật cho Cố Hoành Xương, nhưng việc lấy trộm hồ sơ cô   thật. Tình cảm của hai   mới ấm , cô  dám đ.á.n.h cược Lục Ngôn Xuyên sẽ thế nào khi  chuyện .
Lục Ngôn Xuyên  kiên trì. Cố Minh Châu lấy cớ về phòng  quần áo, sửa đổi thông tin trong hồ sơ đấu thầu, đặc biệt là nâng ngân sách dự án lên 20 tỷ so với ban đầu. Cô quá hiểu Cố Hoành Xương , cứ để ông   trả giá cho lòng tham của  .
Không lâu  khi Cố Minh Châu rời , Lục Ngôn Xuyên nhớ  những lời trách mắng của Cố Hoành Xương, vẫn  yên tâm, liền nhẹ nhàng hỏi Lục Vân Triệt, "Ông ngoại  thể sẽ bắt nạt , Tiểu Triệt  lo lắng ?"
"Dạ!" Lục Vân Triệt vẻ mặt nghiêm túc, bàn tay nhỏ nắm chặt thành nắm đấm, gật đầu lia lịa như một  lớn, "Tiểu Triệt   bảo vệ !"
Lục Ngôn Xuyên  xoa đầu Lục Vân Triệt, ôm cục bông nhỏ  về phía gara.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cố gia.
Nghe  Cố Minh Châu  đến, Cố Hoành Xương  thẳng  sofa,  vẻ gia chủ.
Ông  cố tình   gì, để Cố Minh Châu  đó, mãi đến khi Tô Nhu giúp Cố Minh Châu giải vây, ông  mới như ban ơn mà mở miệng, "Đứng đây  gì? Còn  mau xin  dì Tô và em gái con?"
Nhìn gương mặt cực kỳ giống Tống Uyển , cứ như thể thiên kim tiểu thư ngày xưa đang cúi đầu hạ   mặt  , tâm lý vặn vẹo của Cố Hoành Xương nhất thời  thỏa mãn tột độ,   quên mất rằng ông    ngày hôm nay đều là nhờ Tống Uyển.
"Mẹ  chỉ sinh một  ,    em gái?" Cố Minh Châu vẻ mặt ngoan ngoãn, nhưng lời    khiến ba  đối diện đồng loạt biến sắc.
"Cô!" Cố Hoành Xương chỉ tay  Cố Minh Châu, tức đến   nên lời. Tô Nhu  một bên vỗ lưng cho ông ,   đồng tình  Cố Minh Châu, "Minh Châu, con đối xử với dì và Tư Tư thế nào cũng , nhưng đừng  bố con giận nữa."
"Mặc kệ nó!   xem nó còn  di vật của Tống Uyển  !" Cố Hoành Xương vẻ mặt chắc chắn.
Mà Cố Tư Tư  một bên cũng hiện lên một tia kinh ngạc trong lòng, Cố Minh Châu rốt cuộc    ? Cô    là  coi trọng tình  nhất ? Sao  như biến thành  khác ?
"Vậy xem  Tổng giám đốc Cố  cần bản hồ sơ đấu thầu  ." Cố Minh Châu đôi môi đỏ mím  nhẹ, vẫy vẫy chiếc USB trong tay khiêu khích  Cố Hoành Xương.
Cố Hoành Xương nhất thời cứng họng, bởi vì Cố Minh Châu thật sự  nắm  thóp của ông , nhưng ông     mất mặt mà  lời mềm mỏng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trung-sinh-thanh-vo-tong-tai-ca-gioi-kinh-doanh-phat-sot/chuong-6-ve-co-gia.html.]
"Được   ,  một nhà nào  thù qua đêm. Không  là di vật của  con bé , là con gái thì để con bé mang  cũng là điều đương nhiên," Tô Nhu đ.á.n.h trống lảng,  đó  khẽ đẩy Cố Hoành Xương một cái, thầm nghĩ  đến nước   mà còn sĩ diện hão, " , ông Cố?"
Cố Hoành Xương mặt lạnh "ừm" một tiếng,  đưa tay về phía Cố Minh Châu, như ban ơn mà , "Hồ sơ đấu thầu đưa ,  thu dọn ."
Nào ngờ chiếc USB trong tay Cố Minh Châu xoay một vòng   thu về, "Để  xem di vật của    thiếu gì  ."
Ngọn lửa giận  mới nguôi ngoai của Cố Hoành Xương  bùng lên, ông  chỉ  mũi Cố Minh Châu mắng cô, "Đồ   điều!"
Cố Minh Châu chẳng thèm để ý đến ông , nhấc chân bước về phía phòng ở tầng hai. Tô Nhu và Cố Tư Tư thấy  cũng  theo Cố Minh Châu lên lầu. Thấy Cố Minh Châu thu dọn xong liền  xuống, trong lòng họ thở phào nhẹ nhõm, may mà Cố Minh Châu  phát hiện  điều gì,  chú ý đến việc con gái (Tư Tư) đang   cửa sổ  chằm chằm xuống .
Thấy Cố Minh Châu xách vali xuống lầu, Cố Hoành Xương đè nén cơn giận , "Giờ thì  thể đưa hồ sơ đấu thầu cho   chứ?"
"Không ." Vẻ mặt Cố Minh Châu  cho phép nghi ngờ.
"Lại   nữa?!" Cố Hoành Xương bực bội .
"Thiếu hai chiếc vòng ngọc truyền gia của Tống gia và một sợi dây chuyền ngọc lục bảo. Đó là những thứ    sẽ  của hồi môn cho . Lúc đó   nỡ mang , nhưng bây giờ   thấy ." Cố Minh Châu  từng chữ một,  mặt như thể  rõ ràng "Cố gia các   kẻ trộm".
Tô Nhu thầm nghĩ   , Cố Minh Châu  giờ  mà khó đối phó thế, nhưng bảo bà  trả  thì bà    nỡ. Đang nghĩ cách lấp l.i.ế.m thì  Cố Minh Châu  mở lời, " thấy đôi vòng ngọc  tay dì Tô  quen mắt đấy chứ?"
"Ôi cái trí nhớ của  , hôm đó  dự tiệc, nhất thời  tìm  trang sức phù hợp, chợt nhớ   đây từng thấy đôi  khá hợp nên  lấy  đeo tạm. Giờ thì trả  cho con đây." Lời  đến nước , Tô Nhu    thể chối cãi  nữa. Dù , so với mấy món trang sức , việc quan trọng hơn là  giành  dự án của Lục gia. Chỉ cần   dự án,   bà   trang sức gì mà chẳng ? Thế là bà  miễn cưỡng tháo vòng tay trả  cho Cố Minh Châu.
Tô Nhu tưởng thế là xong, nào ngờ Cố Minh Châu vẫn  buông tha,  chằm chằm  mắt bà , nửa  nửa  , "Thật  ?  cứ nghĩ dì Tô  tính chiếm hữu quá mạnh với đồ của  khác chứ."
Tô Nhu vốn dĩ khéo léo tứ phía, nay gặp  lời chất vấn  chút che giấu của Cố Minh Châu thì đột nhiên ngây  . Dù  hình tượng   hiền từ của bà   thể sụp đổ, đành   gượng gạo mà phụ họa theo.
"Đã trả cho cô , giờ thì  thể đưa hồ sơ đấu thầu cho  ?" Cố Hoành Xương vốn dĩ còn  mắng nhiếc Cố Minh Châu một trận cho hả giận,  bắt cô xin  vợ và Tư Tư, nhưng  tình hình bây giờ thì cũng lười để ý đến đứa con gái bỗng nhiên trở nên khó đối phó , chỉ  nhanh chóng lấy  hồ sơ đấu thầu.
Nhìn vẻ mặt của Cố Hoành Xương, Cố Minh Châu   gì nữa, đặt USB xuống   đầu bước .
Còn Cố Tư Tư nghĩ đến cảnh     thấy, mắt láo liên một vòng, ngoan ngoãn  với Cố Hoành Xương, "Con  tiễn chị."
Có  bản hồ sơ đấu thầu mong ngóng bấy lâu, Cố Hoành Xương  còn tâm trí nào để quản mấy chuyện vòng vo của phụ nữ nữa, cầm USB liền  thẳng lên thư phòng.
Thấy Cố Minh Châu sắp bước  khỏi Cố gia, Cố Tư Tư vội vàng đuổi theo gọi một tiếng chị, liếc  về phía  xa, thầm nghĩ quả nhiên    lầm.
Cố Minh Châu khẽ dừng bước,    cô , như đang đợi cô   tiếp.
Cố Tư Tư vốn dĩ chỉ bất chợt nổi hứng gọi cô , nên buột miệng thốt  câu: “Không  gì, em chỉ là nhớ chị,  tiễn chị thôi.”
Không ngờ Cố Minh Châu   thẳng thừng  chút nể nang: “Cố Tư Tư, bây giờ chỉ  hai chúng , cô cứ  giả vờ tình thâm như chị em ruột  ?”