Cố Minh Châu    thấy Lục Ngôn Xuyên phía  máy tính, vẫn bộ dạng của ngày hôm qua, cả  lộ rõ vẻ mệt mỏi, lúc  đang  chằm chằm  máy tính mà ngẩn ,   đang nghĩ gì,    hề nhận  sự  mặt của cô.
Cô cầm hộp cơm nhanh chân  đến bên cạnh Lục Ngôn Xuyên,  định hỏi     thức trắng đêm ,   ăn cơm xong nhanh  nghỉ ngơi, nhưng  bất ngờ  thấy hình ảnh đang chiếu  chiếu   màn hình máy tính, mới hiểu  lời Chung Triết   là  ý gì.
Mãi đến lúc  Lục Ngôn Xuyên mới phát hiện   bên cạnh, khi thấy đó là Cố Minh Châu,   hề che giấu, thẳng thắn để cô .
Sau khi nếm  chút ngọt ngào,  còn sợ Cố Minh Châu rời xa  hơn , nên hôm qua mới vô thức trốn tránh.  vì  hứa với Minh Châu rằng   hai  sẽ sống ,  ít nhất   cô    ,  thể vội vàng kết luận, nếu    khác gì những kẻ   tổn thương cô  .
“Anh  hết  .” Cố Minh Châu há miệng, khô khan .
“Ừm.” Nhìn vẻ mặt như   chuyện gì sai trái của Cố Minh Châu, Lục Ngôn Xuyên trong lòng thấy buồn , đây là  đầu tiên   thấy một mặt  của Cố Minh Châu, tự nhiên  nổi hứng trêu chọc, cố ý trưng  vẻ mặt lạnh nhạt để trêu cô.
“Bây giờ   thể  em giải thích  ? Chuyện hôm qua, và cả… chuyện hồ sơ đấu thầu.” Phát hiện Lục Ngôn Xuyên dường như thật sự tức giận, Cố Minh Châu lo lắng túm lấy cánh tay , đôi mắt hoa đào  xếch long lanh nước  .
“Ừm.” Thấy cô bộ dạng , Lục Ngôn Xuyên suýt nữa thì  diễn nổi nữa,  ho nhẹ một tiếng    cô nữa.
“Chuyện ly hôn…”
Nghe thấy hai chữ ly hôn, Lục Ngôn Xuyên vội vàng vểnh tai lên, sợ bỏ lỡ một chữ, lời  sẽ biến thành ý khác.
“Em đúng là   những lời đó, nhưng đó là  khi Tiểu Triệt xảy  chuyện. Những gì em  hôm đó đều là thật lòng, bây giờ em chỉ  gia đình chúng   bình an, hạnh phúc.”
Lục Ngôn Xuyên  Cố Minh Châu liên tục đảm bảo sẽ  ly hôn, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống. Chỉ cần Minh Châu  rời xa , dự án của Lục gia cho thì cho.
Lục Ngôn Xuyên từ hôm qua đến giờ, tâm trạng lên xuống thất thường, đến mức  kịp trả lời Cố Minh Châu, khiến Cố Minh Châu tưởng  vẫn còn giận, nên cô tiếp tục : “Còn chuyện hồ sơ đấu thầu, đúng là em  trộm.”
“Ừm,  tại  em  trực tiếp xin ?”
Cố Minh Châu: ?
Cô  nhầm  ? Lục Ngôn Xuyên  gì ?
“Tại   trực tiếp xin ?” Lục Ngôn Xuyên  ánh mắt  thể tin  của Cố Minh Châu, lặp  lời đó một  nữa: “Em  như  sẽ khiến  cảm thấy, em  thiết với Cố gia hơn.” Trong lời  của Lục Ngôn Xuyên mang theo một tia tủi  khó nhận .
“Bởi vì em  dự án   quan trọng đối với Lục thị, nên… nhưng dù  cuối cùng em cũng  đưa hồ sơ đấu thầu thật cho Cố gia, vì ý định ban đầu của em vốn dĩ   là giúp Cố gia.” Cố Minh Châu cố gắng đưa câu chuyện trở  đúng hướng.
“Em định  tay với Cố gia ?” Lục Ngôn Xuyên hỏi một cách  chắc chắn.
“Ừm, Cố Hoành Xương phản bội   ,  đó là  con Tô Nhu chèn ép , cả nhà bọn họ giẫm đạp lên  và  để leo lên vị trí cao, dựa   mà  sống  .” Hơn nữa, nghĩ đến kiếp , cướp  tất cả của cô vẫn  thỏa mãn, đến cả việc cô còn sống cũng chướng mắt bọn họ.
“Vẫn  đủ.” Lục Ngôn Xuyên đột nhiên  một câu  đầu  cuối.
“Ý  là ?” Cố Minh Châu  hiểu.
“Chỉ như  vẫn  đủ, Cố Hoành Xương tuy tự phụ nhưng vẫn  chút năng lực. Tuy mấy năm nay lớn tuổi , nhưng chỉ cần  để ý một chút vẫn sẽ nghi ngờ bản hồ sơ đấu thầu ,” Lục Ngôn Xuyên quan sát nét mặt Cố Minh Châu, xác nhận cô  vì   Cố Hoành Xương như  mà  vui, ngược  còn  chút háo hức  thử,  mới ngừng  một chút  tiếp tục, “Chúng  cần thêm một mồi lửa nữa cho ông …”
“Cái gì…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/trung-sinh-thanh-vo-tong-tai-ca-gioi-kinh-doanh-phat-sot/chuong-8-ong-ngoai.html.]
Hai  đang bàn luận thì điện thoại của Lục Ngôn Xuyên reo lên. Thấy là ông ngoại của Cố Minh Châu, cụ Tống lão gia tử gọi đến,  vội vàng  máy và cung kính gọi một tiếng “Ông ngoại”.
Cố Minh Châu  Lục Ngôn Xuyên gọi như  cũng  khỏi căng thẳng. Năm đó, vì ông ngoại cố chấp  cô gả  Lục gia, cô  cãi  một trận lớn với ông ngoại, đơn phương đoạn tuyệt quan hệ. Dù  ông ngoại cũng  trách cô, ngược  còn nhiều  đến thăm, nhưng cô  trốn tránh  gặp.
Các  cũng nhiều  lén lút liên lạc với cô, bảo cô đến thăm ông ngoại, cô cũng  đồng ý, khiến Tống Thanh Uyển,  em họ thứ ba, tức đến mức c.h.ử.i cô là đồ bạc tình.
Bây giờ nghĩ , đúng là cô ngu xuẩn hết mức. Mẹ là con gái út  ông ngoại yêu thương nhất,  cả nhà họ Tống nâng niu như ngọc như ngà mà lớn lên. Cô là đứa con gái duy nhất của đứa con gái út mà ông yêu thương nhất,  ông    thể hại cô?
Nghĩ đến kiếp , ông ngoại  tin cô qua đời, ngay tại chỗ  thở nổi mà cũng   theo cô, Cố Minh Châu trong lòng dâng lên một trận tự trách.
“Minh Châu… Minh Châu…?”
Lục Ngôn Xuyên gọi cô mấy tiếng liền mà  thấy cô trả lời, khẽ chạm  cánh tay cô, Cố Minh Châu mới bừng tỉnh.
“Sao thế Ngôn Xuyên?”
“Khụ…” Nghe tên    trong lòng gọi , vành tai trắng nõn của Lục Ngôn Xuyên  bắt đầu đỏ lên, “Là ông ngoại,   Tiểu Triệt xảy  chuyện nên  yên tâm,  đến thăm Tiểu Triệt, hỏi xem   tiện .”
Nói là hỏi Lục Ngôn Xuyên, nhưng thực  là hỏi ai thì   đều  rõ trong lòng. Trước đây, cụ Tống lão gia tử  Cố Minh Châu  ầm ĩ đến mức  dám tự tiện đến thăm,   cũng là vì  tin Lục Vân Triệt mất tích nên thực sự lo lắng mới như , dù  đứa bé  mới  lạc, cụ Tống cũng  dám bảo  đưa đứa bé  ngoài cho cụ xem, nhỡ   nó sợ hãi thì .
Cố Minh Châu  Lục Ngôn Xuyên  , trong lòng dâng lên một nỗi chua xót. Ngay cả  con Tô Nhu cũng  thể tùy tiện đến nhà, còn ông ngoại ruột của cô  gặp chắt ngoại   thông qua sự đồng ý của cô.
Tống Thanh Uyển   sai, cô đúng là đồ bạc tình.
“Ngôn Xuyên…” Cố Minh Châu c.ắ.n cắn môi, “Tiểu Triệt bây giờ trạng thái   , chúng  kết hôn nhiều năm như , vẫn  cùng   thăm ông ngoại  …”
Lục Ngôn Xuyên lập tức hiểu ý Cố Minh Châu, như thể sợ cô đổi ý, liền gọi điện thoại cho nhà họ Tống ngay lập tức.
Tống gia lão trạch.
Cụ Tống lão gia tử  hơn bảy mươi tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh tinh , mặc bộ Đường trang   ghế sofa, cho đến khi cúp điện thoại, vẫn còn như đang mơ.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Cháu rể của cụ  cháu gái cụ chịu gặp cụ !
“Bố!” Tống Minh Viễn, con trai cả nhà họ Tống,  vốn đang định  , thấy bố cúp điện thoại mà vẫn  yên  nhúc nhích, cứ ngỡ Tiểu Triệt  xảy  chuyện gì.
“He he, Tiểu Lục  ngày mai nó sẽ đưa Minh Châu và Tiểu Triệt về nhà.” Cụ Tống lão gia tử vỗ vỗ bụng lẩm bẩm,  nhận  lời của Lục Ngôn Xuyên, cụ  toe toét đến mức  tìm thấy phương hướng.
Cụ  thèm để ý đến đứa con trai cả đang  phía  với vẻ mặt  thể tin nổi, cụ vui vẻ  dậy, tự   xuống bếp dặn dò các món ăn cần chuẩn  cho ngày mai.
Tống Minh Viễn thấy bố  thèm để ý đến , ngẩng đầu   thanh niên tóc bạc trắng với vẻ ngông nghênh đối diện, “Ông nội con  nãy…”
Tống Thanh Uyển, con trai út của Tống Minh Viễn, cũng chẳng thèm để ý đến bố , đảo mắt một cái   dậy  về phòng.
Đồ bạc tình năm đó còn lớn tiếng    sẽ đoạn tuyệt ân nghĩa với nhà họ Tống, bố   quên những năm nay nhà họ Tống  van xin cô  thế nào mà cô  vẫn  chịu về  một cái .