Anh ta ôm tôi thật chặt: “Văn Cảnh, anh không nỡ để em đi, anh không đậu Bắc Thành được đâu, anh không muốn em rời xa!”
Tôi không trả lời.
“Không phải em nói, em thích anh sao? Không phải em nói, anh từng có ơn với em sao?” – Anh như vừa nhớ ra điều gì – “Dù anh không nhớ rõ là chuyện gì, nhưng ân nghĩa đó là có thật mà. Một giọt nước cũng phải báo đáp bằng suối nguồn. Em đừng đi Bắc Thành được không, xem như là báo đáp anh!”
Nghe vậy, tôi trợn to mắt, trong đầu rối như tơ vò.
Tôi không phải người vong ân phụ nghĩa.
Ân tình và lý tưởng.
Tình yêu và tương lai.
Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng tôi đã chọn.
Cũng tốt thôi, Đại học Nam Thành cũng rất tốt, ở lại Nam Thành thì gần bà ngoại hơn…
Tôi vẫn nhớ ơn ấy, nhưng khi làm lại cuộc đời một lần nữa, tôi bắt đầu nghi ngờ.
Thật sự là anh ta sao?
Cậu thiếu niên gầy gò, trong sáng ấy, thật sự là anh ta sao?
Thoắt cái, kỳ thi mô phỏng lần ba lại đến.
Giờ không còn Tiêu Đình Hoài níu kéo tôi nữa, tôi muốn xem Khưu Gia sẽ làm được gì.
Nhưng suốt kỳ thi, không có chuyện gì xảy ra cả.
Nắng nhẹ dịu dàng, giống như tuổi trẻ của thiếu niên – bình dị mà đẹp đẽ.
Nhưng lại có cảm giác như sự yên tĩnh trước cơn bão.
Quả nhiên, ngày công bố điểm, Trần Sương nhìn tôi với ánh mắt kinh ngạc.
Khưu Gia, hạng nhất.
Và gần như đạt điểm tuyệt đối.
Chẳng lẽ… cô ta cũng trọng sinh?
12
Không phải.
Tối qua, camera ở phòng giáo vụ đột nhiên bị hỏng.
Trước khi hỏng, ghi lại một bóng người mờ mờ.
Xét về dáng người, khả năng cao là nam giới.
Tin tức có người ăn cắp đề thi lan ra khắp nơi.
Ngoài hành lang, khi chạm mặt Khưu Gia, Trần Sương lập tức ra hiệu mắt với tôi.
Cô ấy thì thầm bên tai tôi: “Ai được lợi to thì ai cũng biết cả rồi…”
Ba lần thi lấy điểm trung bình, Khưu Gia cao điểm hơn tôi, Trần Sương thay tôi bất bình.
Cô ấy tưởng mình nói nhỏ, nhưng thực tế là Khưu Gia nghe thấy hết và trợn mắt nhìn lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thang-sau-co-gio-ve/9.html.]
Tôi cắt lời Trần Sương: “Không có chứng cứ thì đừng nói bậy.”
Nhưng làm gì cũng sẽ để lại dấu vết.
Trường tìm đến bảo vệ trực đêm hôm đó, ai ngờ ông ta đã rời đi không một lời, phòng trọ trống trơn, hàng xóm bảo ông ta đã về quê.
Bảng thành tích top 100 được dán ở bảng tin cũng tạm thời bị gỡ xuống.
Dấu hiệu cho thấy giông bão sắp đến ngày càng rõ ràng.
Và lúc này, Tiêu Đình Hoài – người đã im hơi lặng tiếng – lại đến tìm tôi.
Anh ta dường như đã thay đổi.
Không còn vẻ ngạo mạn, tự phụ ngày xưa nữa.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Anh cố gắng tiếp cận tôi, tôi lập tức lùi lại.
Gương mặt anh đầy áy náy: “Anh không còn cách nào khác, Khưu Gia muốn đứng nhất, lần này rất quan trọng với cô ấy.”
Tôi hiểu hàm ý trong lời anh, kinh ngạc nhìn anh.
Anh bị điên rồi sao?
Người ăn cắp đề thi, lại là anh!
Có lẽ kiếp trước kiếp này, Khưu Gia mới là chân ái của anh?
Kiếp trước, sau khi xem cuộc phỏng vấn, tôi đến tìm Tiêu Đình Hoài hỏi cho rõ.
Nhưng anh ta chặn tôi, tôi đành đến tiệc cảm ơn thầy cô để chặn gặp anh.
Tôi muốn sự thật, muốn biết anh nghĩ gì.
Dưới ánh mắt tò mò của mọi người, Tiêu Đình Hoài không trả lời ngay.
Có người mỉa mai: “Trương Văn Cảnh, cô cũng xứng so với Khưu Gia sao?”
“Cô học giỏi đấy, nhưng ra xã hội rồi, học giỏi thì được tích sự gì chứ!”
“Tiểu thư Khưu có bố là đại gia, còn bố cô đâu… ồ, cô không có bố.”
Tôi như không nghe thấy gì, chỉ chăm chăm nhìn Tiêu Đình Hoài.
Tôi chỉ muốn nghe anh ta nói.
Tiêu Đình Hoài mỉm cười, đường nét khuôn mặt tinh xảo lúc đó lại giống như ác quỷ.
Tôi thấy rõ sự chán ghét và giễu cợt trong mắt anh.
Tim tôi trùng xuống.
Tiêu Đình Hoài ra vẻ bất đắc dĩ, nói:
“Trương Văn Cảnh, đừng trách anh, người anh thích luôn là Khưu Gia.”
“Đúng, anh đã lợi dụng em, nhưng anh cũng không còn cách nào khác, hơn nữa, em cũng tự nguyện mà!”
Nhưng giờ nghĩ lại, cái gọi là "chân ái" kia hình như cũng lẫn rất nhiều thứ khác.
Vậy nên kiếp này, người miệng nói yêu tôi là anh, lại hết lòng vì Khưu Gia.
“Cô ấy đưa cho anh 800 nghìn, anh không thể từ chối. Sau này em bước ra xã hội rồi sẽ hiểu… thôi, giờ nói cũng vô ích.”