THÁNG SÁU CÓ GIÓ VỀ

5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7KjPjAvqLj

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sắc mặt Tưởng Nhất Khải trở nên khó coi.

 

Tôi lập tức đứng dậy: "Thầy ơi, em đang kèm học cho bạn Tưởng."

 

"Em tưởng tôi là đồ ngốc... Em là Trương Văn Cảnh à?"

 

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

 

Tôi cũng khá nổi tiếng.

 

Hạng nhất khối.

 

Sắc mặt thầy giám thị trở nên hòa nhã, nhưng vẫn phải giữ vẻ nghiêm túc, khuôn mặt thoáng biến dạng một chút vì gồng mình.

 

Thầy nhìn Tưởng Nhất Khải, rồi lại nhìn tôi, rồi lại nhìn Tưởng Nhất Khải, rồi lại nhìn tôi.

 

Cuối cùng, thầy trầm giọng nói:

 

"Các em đang học lớp 12, học hành là quan trọng nhất. Trương Văn Cảnh, hoàn cảnh gia đình em thế nào em rõ. Tưởng Nhất Khải có bố chống lưng nếu thi rớt, còn em thì sao? Em phải hiểu rõ điều đó. Học bổng nhà trường cho em không phải để em tưởng mình đang đóng phim thần tượng, tuổi này là để học hành chứ không phải..."

 

Thầy nói dài dòng rất lâu, tôi lặng lẽ nghe.

 

Tuy nghe không lọt tai, nhưng toàn là sự thật.

 

Có lẽ vì thành tích học tập của tôi, có lẽ vì thầy không muốn quản Tưởng Nhất Khải, tóm lại, cuối cùng thầy chỉ bắt chúng tôi viết hai bản kiểm điểm, không nhắc đến chuyện gọi phụ huynh nữa.

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

 

Tưởng Nhất Khải nói với tôi: "Cậu viết."

 

Cậu ta đúng là kiệm lời.

 

Trừ lúc vừa rồi bị tôi chọc giận.

 

"Được thôi."

 

Bản kiểm điểm còn chưa viết xong, Tiêu Đình Hoài lại xuất hiện.

 

08

 

Tôi không thèm nhìn, bước ngang qua cậu ta, nhưng bị cậu ta nắm lấy cổ tay.

 

"Trương Văn Cảnh!"

 

Trần Sương đẩy cậu ta: "Cậu làm gì thế hả!"

 

Dạo gần đây, Tiêu Đình Hoài cứ tìm cơ hội là chặn đường tôi.

 

Tôi đã nhiều lần từ chối rõ ràng.

 

Tiêu Đình Hoài vẻ mặt không tin: "Trương Văn Cảnh, chị đừng chối, rõ ràng chị thích tôi!"

 

Cậu ta dường như cho rằng tôi chỉ đang chưa hiểu rõ lòng mình, qua thời gian sẽ lại thích cậu ta.

 

Nhưng cậu ta không biết.

 

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

Kiếp trước, tôi đã thầm thích cậu ta từ năm lớp 10.

 

Mùa hè năm đó, bà nội đi nhặt chai, gặp phải mấy tên đàn ông uống rượu.

 

Bà đã hỏi rất rõ, những chai đó có thể lấy, nhưng khi bà đưa tay ra, họ lại đá vào bà.

 

Họ mắng bà là đồ già bẩn thỉu, vu khống bà ăn trộm đồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thang-sau-co-gio-ve/5.html.]

 

Người bàn khác có người xem náo nhiệt, có người gọi cảnh sát, nhưng không ai ra tay can thiệp.

 

Cũng là lẽ thường.

 

Chính lúc đó, Tiêu Đình Hoài xuất hiện, cậu ta cầm chai rượu đập thẳng vào đầu gã đàn ông đang đá bà tôi.

 

Cậu ta cũng bị thương, m.á.u chảy xuống từ trán.

 

Cậu ta đứng chắn trước tôi và bà.

 

Khoảnh khắc đó, bóng lưng gầy gò ấy khắc sâu vào lòng tôi.

 

Lúc đó, cậu ta còn cao lớn hơn cả những tên hung hãn kia, hơn cả những người lớn đứng nhìn mà không dám giúp.

 

Tình cảm thầm lặng của thiếu nữ vốn không cần hồi đáp.

 

Nhưng khi phát hiện người ấy cũng có tình cảm với mình, khó tránh khỏi bị hạnh phúc choáng ngợp mà đánh mất lý trí.

 

Nhưng tất cả, đều là chuyện quá khứ.

 

Con người rồi cũng sẽ thay đổi.

 

Tôi không gỡ được tay cậu ta, giờ nghỉ giữa tiết sắp kết thúc.

 

"Chị thích tôi như vậy, sao lại lừa dối tôi?"

 

Tiêu Đình Hoài vẫn cứ lải nhải.

 

Bỗng một bóng người cao lớn chen vào giữa tôi và cậu ta.

 

Một mái tóc vàng chói lọi.

 

Là Tưởng Nhất Khải.

 

Cậu ta kéo mạnh Tiêu Đình Hoài ra.

 

"Bắt nạt, con gái."

 

Tưởng Nhất Khải cao gần mét chín, cao to lực lưỡng.

 

Tiêu Đình Hoài đứng trước mặt cậu ta chẳng khác nào con gà con.

 

Tiêu Đình Hoài thấy cậu ta không giống những bạn khác sợ hãi, mà còn khiêu khích: "Đừng xen vào chuyện người khác, không liên quan tới cậu!"

 

Tưởng Nhất Khải xưa nay ít nói, chỉ nhếch môi, để lộ cơ bắp ở tay, gân xanh nổi rõ.

 

Tiêu Đình Hoài theo bản năng lùi lại một bước.

 

Khuôn mặt cậu ta thoáng vẻ xấu hổ và tức giận, hét lên với Tưởng Nhất Khải—

 

"Thằng nói lắp như mày, xen vào làm gì!"

 

Lời vừa dứt, xung quanh lập tức im phăng phắc.

 

Tôi nhìn kỹ Tiêu Đình Hoài, xác nhận phán đoán của mình.

 

Tưởng Nhất Khải lúc nào cũng tỏ ra hung dữ, gần như không ai trong trường biết cậu ta bị nói lắp.

 

Kiếp trước, phải vài năm sau, chuyện cậu ta nói lắp mới bị truyền thông phanh phui như một vụ tai tiếng.

 

Quả nhiên, Tiêu Đình Hoài cũng đã trọng sinh.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận