Nhưng trước khi tôi kịp mở lời, cô ta đã nói tiếp, “Nhưng giáo sư còn đang đợi bọn mình ở phòng thí nghiệm, chắc không có thời gian rồi.”
“Là phòng thí nghiệm Vật lý hạt nhân và hạt cơ bản mới thành lập à?” tôi bất ngờ lên tiếng.
Khưu Gia cũng học khoa Vật lý.
Cô ta ậm ừ “Ừ đấy”, trong mắt thoáng hiện vẻ chột dạ.
Nhìn bóng lưng hai người họ rời đi, bỗng nhiên tôi thấy có chút mong chờ.
Cho đến lúc chia tay, Tiêu Đình Hoài vẫn không nói với tôi một lời.
Chứ đừng nói là xin lỗi.
Nhưng tôi nghĩ, sớm muộn gì tôi cũng sẽ khiến cậu ta phải mở miệng xin lỗi.
03
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tiêu Đình Hoài lại tìm đến tôi một lần nữa.
Cậu ta bất ngờ túm chặt lấy cổ tay tôi.
Tôi loạng choạng suýt ngã.
"Cậu đến đây làm gì?" – giọng cậu ta lạnh lùng – "Chúng ta đã sớm kết thúc rồi!"
Chưa từng bắt đầu, thì nói gì đến kết thúc?
Trong một buổi phỏng vấn, phóng viên hỏi cậu ta làm thế nào mà điểm số lại tăng vọt như vậy.
Cậu ta nói: "Có một người đang đợi tôi ở Đại học Bắc Thành, tôi không thể để cô ấy chờ lâu."
Cậu ta không hề nhắc đến việc tôi đã bỏ biết bao công sức để kèm cậu học.
Đối với cậu ta, giữa chúng tôi chẳng qua là vài lần tôi thức đêm giảng bài cho cậu, vài lần nắm tay nhau vụng trộm đi về sau giờ học, vài lần tôi tranh thủ lúc bận rộn để an ủi cậu khi bài kiểm tra tháng bị điểm kém, vài lần tôi giúp cậu tổng hợp lỗi sai...
Chẳng qua là, dưới ánh hoàng hôn năm ấy ở sân trường, chúng tôi ngoắc tay hứa hẹn sẽ gặp nhau ở Đại học Nam Thành.
Đại học Nam Thành cũng rất tốt, chỉ là không bằng Bắc Thành.
Tôi tưởng mình đã tìm ra được một cách trọn vẹn cho cả hai, nào ngờ chỉ là một trò cười.
Tôi nhìn thẳng vào cậu ta.
Tiêu Đình Hoài đối diện ánh mắt tôi, vô thức tránh né.
"Trương Văn Cảnh, chúng ta không còn cùng một thế giới nữa, đừng bám lấy tôi nữa."
Giọng cậu ta khá to, khiến những sinh viên xung quanh đi ngang qua đều chỉ trỏ về phía tôi.
"Cô gái đó đang theo đuổi Tiêu thần à? Không biết là anh ấy đã có bạn gái rồi sao, đúng là không biết xấu hổ."
"Chắc là sinh viên trường khác, còn muốn tranh với chị Khưu Gia sao?"
Tiêu Đình Hoài nói: "Cô nghe thấy chưa? Đây là Đại học Bắc Thành, không phải nơi cô nên đến."
Tôi nhướng mày: "Đại học Bắc Thành là do nhà cậu mở à?"
Hơn nữa, chẳng mấy chốc, cậu sẽ biết tại sao tôi lại đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thang-sau-co-gio-ve/2.html.]
Vài ngày sau.
Phòng thí nghiệm Vật lý hạt và hạt nhân chính thức ra mắt, tôi đứng bên cạnh giáo sư.
Còn Khưu Gia thì đứng dưới khán đài.
Sắc mặt cô ta lúc trắng bệch, lúc đỏ bừng.
Tiêu Đình Hoài đứng cạnh cô ta, trợn mắt kinh ngạc nhìn tôi.
Lần này đã khác rồi.
Tôi là người được giáo sư khoa Vật lý Đại học Bắc Thành dốc sức mời về.
Tôi đứng trên sân khấu, họ đứng dưới sân khấu.
Và đây, mới chính là sân khấu mà tôi mong muốn.
Đối với tôi, kỳ thi đại học chưa bao giờ là điểm kết thúc.
Rất nhiều người không thể phát huy tốt trong kỳ thi ấy, không thể vào trường đại học mơ ước – nhưng thì sao?
Chưa làm tốt thì tiếp tục làm.
Thanh xuân vốn là vốn liếng cho phép ta thử sai.
Đi con đường khác, sẽ thấy phong cảnh khác.
Nhưng tôi không ngờ được, Khưu Gia lại là người điên đến vậy.
Tối hôm đó, cô ta đẩy tôi xuống lầu.
"Dựa vào cái gì mà mày được vào phòng thí nghiệm! Dựa vào cái gì!"
Đây là góc c.h.ế.t của camera giám sát.
Cô ta xóa sạch tin nhắn hẹn gặp tôi trong điện thoại.
Cô ta lao vào lòng Tiêu Đình Hoài, khóc lóc nói mình không cố ý, lại nói lắp bắp rằng tôi tự ngã xuống.
Tiêu Đình Hoài dường như đang do dự điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn ôm chặt lấy cô ta.
Cậu ta vỗ về cô ta: "Không sao đâu, anh biết em vô tội mà..."
Linh cảm của tôi đã thành sự thật.
Ba năm trước, để Khưu Gia được tuyển thẳng vào Bắc Thành, cậu ta không ngần ngại quyến rũ tôi.
Ba năm sau, cậu ta lại không ngần ngại làm chứng giả cho cô ta.
Tôi lơ lửng giữa không trung, giận dữ nhìn tất cả, nhưng lại bất lực.
04
Có lẽ trong cõi u minh, vẫn có một đôi mắt công bằng đang dõi theo tất cả.
Khi mở mắt ra, tôi phát hiện mình đã quay về năm lớp 12.
Tôi kích động đến mức không thể kìm chế, bật dậy khỏi ghế.