THÁNG SÁU CÓ GIÓ VỀ
1
Trước kỳ thi đại học, tôi nhận được thư tình của đàn em khóa dưới – Tiêu Đình Hoài.
Tôi từ bỏ Bắc Thành, hứa hẹn sẽ ở lại trường đại học trong tỉnh cùng cậu ấy.
Nhưng năm sau, cậu ấy lại vào Bắc Thành.
Trong một buổi phỏng vấn, phóng viên hỏi cậu ấy làm sao có thể vươn lên vượt bậc như vậy.
Cậu ấy nói: “Có một người đang đợi tôi ở Bắc Thành, tôi không thể để cô ấy chờ lâu.”
01
Khi tôi rơi xuống, tôi thấy Tiêu Đình Hoài lao về phía tôi.
Chúng tôi cách nhau khoảng 210 mét, tốc độ chạy nước rút của nhà vô địch Olympic là 9 giây 76 cho một trăm mét.
Cậu ấy không kịp.
Đèn kéo quân lướt qua trước mắt tôi.
Ký ức năm lớp 12, từ lâu đã trở thành những mảnh vụn mơ hồ.
Ba chữ “Tiêu Đình Hoài” trong lòng tôi chẳng khơi dậy nổi chút gợn sóng nào.
Tôi chỉ không nỡ rời xa bà, không nỡ rời xa bạn thân, không nỡ rời xa...
Rầm!
Giữa lúc sinh mệnh đang rời bỏ tôi, tôi nằm trên nền xi măng lạnh lẽo.
Tôi thấy Khưu Gia run rẩy không ngừng, Tiêu Đình Hoài ôm chặt lấy cô ấy.
Ha.
Tôi đã có linh cảm.
Chuyện tôi nh.ảy l.ầ.u, phải bắt đầu kể từ một tuần trước—
Sau bốn năm, lần nữa gặp lại Tiêu Đình Hoài, là khi cậu ấy đứng trên sân khấu rực rỡ ánh đèn, còn tôi ở giữa đám đông chen chúc.
Xung quanh toàn là tiếng hét phấn khích của các cô fan hâm mộ.
Đây là hội trường kỷ niệm thành lập Đại học Bắc Thành.
Tiêu Đình Hoài đang hát ca khúc do chính cậu ấy sáng tác và viết lời.
Tên bài hát là “Ước hẹn”.
Gương mặt đẹp trai không góc chết, giọng hát trầm ấm dịu dàng.
Cậu ấy trông như nam chính bước ra từ câu chuyện cổ tích.
Còn những người khác, đều trở thành nhân vật phụ.
“Chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau bước tiếp, dù gian nan cũng không sợ!”
Khi hát đến câu này, đôi mắt đầy tình cảm của cậu ấy nhìn về một hướng nhất định.
“Cậu ấy đang nhìn chị Khưu Gia kìa!”
“Cặp đôi học bá! CP tôi thích đã thành sự thật rồi!”
Đúng vậy, dù muôn vàn khó khăn, họ cũng đã giẫm lên tôi để bước qua.
Năm đó, tôi và Khưu Gia đều là học sinh được hiệu trưởng trường Trung học Nam Thành cưng chiều nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thang-sau-co-gio-ve/1.html.]
Tôi đứng nhất, cô ấy thứ hai.
Nhưng suất tuyển thẳng vào lớp thực nghiệm khoa Vật lý của Đại học Bắc Thành chỉ có một.
Tôi cứ nghĩ, giữa chúng tôi là một mối quan hệ cạnh tranh công bằng.
Gặp nhau ở hành lang, tôi vẫn sẽ chủ động chào hỏi.
Giờ nghĩ lại, trong mắt cô ấy khi đó toàn là sự chán ghét và thù địch.
Hiện tại, giữa tiếng cổ vũ của mọi người, Khưu Gia bước lên sân khấu tặng hoa.
Cô ấy mặc một chiếc váy dạ hội cắt may vừa vặn, trang điểm tinh tế, còn tôi mặc áo hoodie rộng, quần thụng, tóc còn chưa gội — cứ như đến từ hai thế giới khác nhau.
Khi Tiêu Đình Hoài nhận hoa, cậu ấy nhân cơ hội ôm cô ấy một lúc.
Tiếng hét dưới sân khấu càng vang lớn.
Nhìn cảnh tượng đó, tôi không thấy quá tức giận.
Hồi trung học, bạn bè sau lưng gọi tôi là: Robot, Khúc gỗ, Mọt sách...
Chỉ có những người quan trọng mới khiến cảm xúc tôi d.a.o động.
Tiêu Đình Hoài từng là một trong số đó.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Nhưng điều khiến tôi không ngờ tới, là phản ứng của cậu ấy khi nhìn thấy tôi lần nữa lại lớn như vậy.
02
Tiêu Đình Hoài và Khưu Gia vừa bước ra khỏi hội trường.
Tiêu Đình Hoài cẩn thận ôm bó hoa trong lòng, ánh mắt nhìn Khưu Gia là kiểu tôi chưa từng thấy bao giờ.
Không hề báo trước, ánh mắt của cậu ấy bất ngờ chạm vào tôi.
Mọi thứ xung quanh dường như trở nên yên tĩnh.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp ấy khựng lại.
Cậu ấy đã nhận ra tôi.
May mà rất nhanh, Khưu Gia phá vỡ bầu không khí.
“Bạn là… Trương Văn Văn?”
“Trương Văn Cảnh.”
Cô ấy che miệng, làm bộ kinh ngạc: “Lâu quá không gặp, bạn học Đại học Nam Thành sao? Chẳng lẽ mình nhớ nhầm?”
Tôi thuận theo lời cô ta: “Bạn không nhớ nhầm, năm đó trường chúng mình chỉ có bạn đậu Đại học Bắc Thành.”
Trong mắt cô ta hiện lên tia đắc ý.
“Mình nhớ bạn từng mơ ước được vào khoa Vật lý của Đại học Bắc Thành, thật đáng tiếc.”
“Bạn đến tham quan à?”
Từng câu từng chữ của cô ta đều cố tình chọc vào vết thương lòng tôi.
Tôi gật đầu: “Ừ.”
Nụ cười của cô ta càng rạng rỡ: “Cần bọn mình dẫn bạn đi tham quan không?”