Chỉ là không rõ, linh hồn bên trong thân xác Tiêu Đình Hoài lúc này là mười tám tuổi, ba mươi tuổi, hay tám, chín chục tuổi?
Còn chuyện cậu ta giờ cứ quấn lấy tôi, là vì thật lòng hối hận, hay là muốn đi lại con đường suôn sẻ như kiếp trước?
Nhưng lúc này, tôi không có thời gian để nghĩ nhiều.
Khuôn mặt Tưởng Nhất Khải khuất trong bóng tối.
Mọi người xung quanh nín thở không dám thở mạnh.
Cậu ta cười lạnh một tiếng, khí thế bức người.
Nhưng tôi thấy tay cậu ta đặt bên người khẽ run lên.
"Thầy chủ nhiệm tới rồi!"
Một tiếng hét phá tan bầu không khí căng thẳng.
Tiêu Đình Hoài mượn cơ hội ấy, quay người bỏ đi, chỉ để lại một câu—
"Trương Văn Cảnh, tình cảm của tôi với chị là thật lòng."
Hành lang tán loạn, học sinh tản ra hết.
Trần Sương vội kéo tôi vào lớp.
Tôi quay đầu lại nhìn lần cuối, Tưởng Nhất Khải vẫn đứng lặng lẽ ở đó, một mình.
Có lẽ, không phải cậu ta cô lập mọi người, mà là mọi người đã cô lập cậu ta.
09
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Sau đó, Tưởng Nhất Khải không xuất hiện nữa.
Sau kỳ thi thử, cuối cùng tôi cũng có thời gian để thở một chút.
Tôi nhớ đến Tưởng Nhất Khải.
Cũng không biết hôm đó cậu ta đến làm gì.
Trần Sương lén nói với tôi rằng cô ấy thấy ba của Tưởng Nhất Khải đến văn phòng hiệu trưởng, lúc rời đi mặt hiệu trưởng cười như bánh sinh nhật nhiều tầng, chắc lại đến quyên tiền rồi.
“Tớ nghĩ cậu nhìn nhầm rồi.”
Trần Sương có chút nghi hoặc: “Tớ không nhìn nhầm đâu, dáng vẻ của Tưởng Nhất Khải sao mà nhận nhầm được?”
Nhưng ba của Tưởng Nhất Khải không thể nào đến trường được.
Người mà Trần Sương thấy, phần lớn là thư ký.
Hôm nay là cuối tuần.
Tôi đến trường vì quên vở ghi lỗi sai trong lớp.
Nhưng không hiểu sao lại đi đến khu rừng nhỏ ấy.
Quả nhiên Tưởng Nhất Khải ở đó.
Cậu ấy ở nội trú, lễ Tết cũng hiếm khi về nhà, huống hồ là cuối tuần của lớp 12.
Cậu mở mắt ra, thấy tôi, rồi lại nhắm lại.
Vẻ lạnh lùng như vậy, đã lâu rồi tôi chưa thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/thang-sau-co-gio-ve/6.html.]
Kiếp trước, tôi gặp Tưởng Nhất Khải vào năm nhất đại học.
Rõ ràng cùng học một trường trung học, nhưng như hai đường thẳng song song, chưa từng có giao điểm.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu sang Mỹ, không lâu sau lại bỏ học về nước.
Khi tôi đến thăm ông Tưởng, ông ấy gọi cậu đến.
Với tư cách là người giàu nhất Nam Thành, ông Tưởng đã tài trợ rất nhiều học sinh giỏi, tôi là một trong số đó.
Ông ấy muốn tôi chăm sóc Tưởng Nhất Khải.
Tôi từ chối.
Tôi biết ơn sự tài trợ của ông ấy và sẽ báo đáp.
Nhưng không phải bằng cách làm bảo mẫu cho con trai ông.
Chưa kịp tôi mở miệng, Tưởng Nhất Khải đã nổi giận: “Ông lười không muốn quản tôi, liền đi tìm người khác thay ông à!”
Ông Tưởng bảo tôi ra ngoài trước, lúc tôi đóng cửa phòng lại, nghe thấy tiếng vật nặng đập vào thân thể bên trong.
Người vợ trẻ đẹp của ông Tưởng đi ngang qua phòng làm việc: “Ôi chao, để bạn học Vương chê cười rồi, Nhất Khải từ nhỏ đã như vậy, không nghe lời cha nó, ai bảo nó là đại thiếu gia nhà họ Tưởng chứ.”
Nói xong, bà ta lắc m.ô.n.g rời đi.
Tưởng Nhất Khải từ trong phòng làm việc bước ra, liếc nhìn tôi một cái, nói: “Đi, với, tôi.”
Cậu khẽ nhếch miệng, đôi môi mỏng xinh đẹp còn dính máu, trên mặt bầm một mảng lớn.
Trên đầu cậu có một vết sẹo, nhưng có vẻ không phải mới.
Tôi đi theo cậu.
“Địa chỉ.”
Thì ra cậu định đưa tôi về nhà.
Trên đường, cậu không nói một lời, vốn đã có vẻ dữ dằn, không nói càng khiến người ta sợ.
Đến nơi, cậu ngẩn người rất lâu.
Là khu ổ chuột trong thành phố.
Thật là một cậu ấm chưa từng thấy đời.
“Tôi biết nhìn vậy thôi, nhưng đợi nhà tôi giải tỏa, cậu ganh tỵ cũng không kịp đâu.” Tôi cười nói.
Tôi lừa cậu ta.
Chỗ này không nằm trong kế hoạch giải tỏa.
Nhiều năm trước, từng có tin đồn về việc giải tỏa, chia nhà theo số người.
Để lừa được thêm hai căn, ba mẹ ruột của tôi lập tức ly hôn giả, còn kết hôn với người khác, biến một nhà ba người thành năm người.
Nhưng một năm sau, tin đồn bị bác bỏ.
Ly hôn giả thành thật, hai người vốn đã chán ghét nhau bị lợi ích trói buộc trong một năm, sau đó vội vàng chia tay.
Không ai nghĩ đến tôi.