PHONG BA DIỄN KỊCH HÀNG NGÀY VỚI THÁI TỬ

Chương 5

Hắn đỏ mặt quay đi, nói năng lộn xộn: “Sao ngươi không nói với ta? Phụ thân cũng không dạy, ngươi cũng không dạy, các ngươi cứ để ta giống như kẻ ngốc, cứ luôn... Nói chung là chuyện này... ta có lỗi với ngươi...”  

 

Ta phì cười: “Với cái tính cứng đầu cứng cổ của Bách Tuyết Xuyên ngươi, nói ra ngươi sẽ nghe à? Có khi còn đ.ấ.m ta hai quyền ấy chứ. Thà để ngươi tự ngộ ra còn hơn.”  

 

Bạch Tuyết Xuyên ngượng ngùng cúi đầu.  

 

“A Thanh,” hắn ngập ngừng một lúc, nhỏ giọng nói: “Ta sắp thành thân rồi.”  

 

Ta có chút ngạc nhiên.  

 

Mặt hắn đỏ ửng, khóe môi không giấu được ý cười: “Là đích nữ nhà Đỗ Ngự Sử, hiền thục đoan trang, tri thư đạt lý, còn biết múa Lạc Thần vũ... À, cái đó...” Hắn gãi gãi mũi, “Hiểu lầm giữa chúng ta đã xóa bỏ, vẫn là bằng hữu tốt nhất. Ta về sẽ sai người gửi thiếp mời cho ngươi, đến lúc đó ngươi nhất định phải tới dự hôn lễ của ta đấy!”  

 

Ta mỉm cười chân thành: “Được thôi. Nhưng ta có được nháo động phòng không? Lần này ta phải chơi cho đã mới được. Ai bảo tên nhóc ngươi lại thành thân trước ta! Hừ!”  

 

“Được! Ngươi nháo thì cứ nháo, chỉ cần đừng dọa phu nhân của ta là được!”  

 

Bạch Tuyết Xuyên đi rồi, ta thu lại nụ cười trêu chọc, cúi đầu nhìn bản thân mình.  

 

Một thân quan phục, mộc mạc và quê mùa.  

 

Năm ấy, thiếu niên thám hoa cưỡi ngựa dạo trên đường lớn, say cười trước gió xuân, khí phách kiêu ngạo nay đã bị thế sự mài mòn thành bụi đất, giờ chỉ còn lại một thân phong trần và sự đưa đẩy lõi đời.  

 

Ta đã quen bó ngực, trầm giọng, chắp tay hành lễ, mở miệng khép miệng đều là quân thần, ngẩng đầu cúi đầu đều thấy hoàng thành.  

 

Váy múa ư?  

 

Chắc giờ nằm trong tủ phủ bụi rồi!  

 

Bốn bề vắng lặng, ta chần chừ một lát, cách lớp áo kéo nhẹ dải vải bó trước ngực, thử ưỡn thẳng người với tư thế thoải mái hơn—  

 

Đau!  

 

Siết đau quá!  

 

Ta cười tự giễu.  

 

Đã chọn con đường này, sao còn mơ tưởng cuộc sống của nữ nhi bình thường khác?  

 

Ta thả tay, chỉnh lại vạt áo, rồi sửa sang mũ quan, tay áo rộng thu lại, ngồi ngay ngắn như một quân tử chuẩn mực của Đại Lương.  

 

Huống Lưu Thanh à Huống Lưu Thanh.  

 

Đừng tham hư vọng.  

 

Hãy tỉnh táo.  

 

12.

 

Sau một ngày bận rộn trở về phủ, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào ta lại lấy ra một vò rượu đã giấu từ lâu, giữa sân viện đầy trời tuyết bay, tự châm rượu uống một mình.  

 

Lại bất giác nhớ về Bạch Tuyết Xuyên trước kỳ thi hội năm ấy.  

 

Khi đó, hắn vẫn chưa khoác quan bào, chỉ mặc một thân bạch y phóng khoáng, thần thái hào sảng, hứng thú đến gần nhìn quyển sách trong tay ta.  

 

“Ngươi cũng đọc Trương Cửu Linh sao?” Hắn ngạc nhiên, vui vẻ hỏi, ‘Giang Nam hữu đan quất, kinh đông do lục lâm. Khởi y địa khí noãn, tự hữu tuế hàn tâm!’* Ta thích nhất bài này! Ta nghĩ rằng, sau “Quất tụng” của Khuất Nguyên, thì chỉ bài này là thể hiện rõ nhất cốt cách của cây quýt!”  

 

(*) Dịch nghĩa: Giang Nam có quýt đỏ, Suốt đông vẫn tốt tươi, Đâu phải nhờ đất ấm, Quýt chịu lạnh thế thôi

 

“Trùng hợp thật,” ta cong mắt cười khẽ, “Ta cũng thích hai bài ấy, nhưng tâm đắc nhất vẫn là bài ‘Cảm ngộ’ của Trương Thừa Tướng—--’Thảo mộc hữu bản tâm, hà cầu mỹ nhân chiết.’, cốt cách cao nhã, phong thái quân tử ấy, chính là đích đến cả đời của ta.”  

 

“Hay quá! Huống huynh, không, A Thanh!” Bạch Tuyết Xuyên cười lớn, thân thiết khoác vai ta, “Chỉ cần ngươi đọc Trương Cửu Linh, chúng ta chính là huynh đệ khác cha khác mẹ! Con đường này, kết bạn đồng hành nhé!”  

 

...Nhưng…  

 

Thuở ấy, chúng ta nào biết—  

 

Trời cao, đường xa, sương tuyết liên miên.  

 

13.

Bạn cần đăng nhập để bình luận