PHONG BA DIỄN KỊCH HÀNG NGÀY VỚI THÁI TỬ

Chương 1

1.

 

Cha ta là Thừa tướng đương triều. Vì muốn mượn sức của ông mà Thái tử đặc biệt nể mặt người nhà chúng ta.

 

Nhị muội vẽ cảnh giang sơn, Thái tử bỏ ngàn vàng mua về, hết lòng ngợi khen: “Bút pháp hội hoạ tuyệt đỉnh, cùng lắm cũng chỉ được như thế này mà thôi!”

 

Tam muội nhận nuôi mèo hoang, Thái tử cầm quạt phe phẩy, trầm trồ kinh ngạc: “Hiền lành thuần khiết, điển hình của nhân nghĩa!”

 

Tứ muội cởi áo khoác đưa cho người ăn xin bên đường, bị người đời xì xầm chí trích, Thái tử lập tức đứng ra bảo vệ: “Khí phách lỗi lạc, quả nhiên là hào kiệt!”

 

Cuối cùng thì Thái tử cũng đi đến trước mặt ta, nhìn ta vô cùng chăm chú.

 

Ta bình tĩnh hắng hắng giọng, sửa sang lại cổ áo, chuẩn bị phát biểu cảm nghĩ một cách tự hào.

 

Dù sao thì chiến tích trong năm nay của ta thực sự rất đáng để ngạo nghễ, bao gồm nhưng không giới hạn trong những việc sau.

 

Suýt chút nữa đứng trên triều đình mắng Hộ bộ Thượng thư đến rơi nước mắt, giành thêm được một ngàn lượng quân lương cho Bắc Cương; nặc danh tố cáo hai mươi sáu tham quan, đóng góp vượt bậc cho quốc khố; dâng lên mười hai tấu chương được biên soạn tỉ mỉ chi tiết về cải cách ruộng đất khiến Hoàng đế phải chong đèn ba ngày ba đêm mới có thể đọc hết…

 

Một lời mà nói, quả thực chính là…

 

Hiền thần thiên cổ, ánh sáng của chính đạo!

 

Ta vừa định mở miệng thì đã nghe một tiếng “bốp”. Thái tử vung quạt một cách điệu nghệ, làm như thật mà quan sát ta từ đầu đến chân, sau đó chậm rãi nhả ra hai chữ:

 

“Quê… mùa”

 

Thật khiến cho người ta lạnh lòng.

 

Người đâu! Ta muốn từ quan.

 

Quốc gia này không xứng có được hiền thần thiên cổ như ta.

 

2.

 

Sắc mặt ta u ám, Thái tử thấy vậy lập tức ho nhẹ hai tiếng, lời lẽ vô cùng chính nghĩa:

“Huống Lưu Thanh, năm xưa tốt xấu gì ngươi cũng xuất thân là Thám hoa lang, hiện giờ sao lại lôi thôi lếch thếch thế này? Nếu cứ tiếp tục mất ăn mất ngủ vùi đầu vào công vụ, không màng đến hình tượng, vậy sau này làm sao cưới được thê tử?”

 

Ta: “......”

 

Hừ! Ngài đoán xem?

 

Cô nãi nãi ta không có trái ớt nhỏ.

 

Ta mụ nội nó không cưới thê tử!

 

Ta mang theo vẻ mặt phức tạp xoay người rời đi, ném cẩu Thái tử cùng tiếng chó sủa ở lại sau lưng.

 

“Này! Mất công Cô còn cầu tam bái tứ, giúp ngươi tìm di cảo của Thừa tướng tiền triều….”

 

Bước chân ta nhẹ không thể thấy mà khựng lại.

 

“Cô vốn định…..”

 

Ta bỗng cảm thấy hơi thở nghẹn lại, trái tim như bị cắm một đao.

 

“Đưa ngươi mười hai quyển đầy đủ….”

 

Vạn đao xuyên tim!

 

“Nếu ngươi đã lạnh lùng như thế, không bằng Cô đưa cho Thụy Vương…..”

 

“Điện hạ!” Ta lập tức quỳ phịch xuống ôm lấy đùi Thái tử, cười nịnh nọ, “Ngài biết mà, hồi nhỏ thần có lần bị rơi xuống nước, sau khi được cứu lên thì hơi nghễnh ngãng…”

 

Thái tử nhìn ta bằng ánh mắt quan ái như nhìn đứa thiểu năng trí tuệ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận