PHONG BA DIỄN KỊCH HÀNG NGÀY VỚI THÁI TỬ

Chương 12

Ngoại truyện 1: Đào hoa tú tự tài tâm sự, yên hỏa nhân gian ngẫu phùng quân 

 

1.

  

Năm mới xuân về, hoa nở đầy cành.  

 

Sau mùa đông giá rét, lại đến một mùa xuân tràn đầy sức sống. Đình đài, ngõ phố bị tàn phá trong cuộc binh biến nay lại lục tục được xây dựng lại, phố xá ở kinh thành lại khôi phục dáng vẻ phồn hoa, náo nhiệt.  

 

Bỗng nghe phía trước vang lên một giọng nói trầm bổng du dương, ta dừng bước ngó nghiêng, hóa ra là một tiên sinh kể chuyện trong quán rượu.  

 

Ông ta vung tay nói say sưa, xung quanh là một vòng khách nhân nhàn nhã nghe kể chuyện.  

 

Ta nghiêng đầu nhìn người mặc y phục giản dị bên cạnh, ánh mắt như muốn nói: "Ta thấy hứng thú."  

 

Người ấy khẽ cười, vung quạt xếp với dáng vẻ phong tao: "Vậy thì nghe một chút xem sao!"  

 

Hai chúng ta đứng bên ngoài vòng người.  

 

Tiên sinh kể chuyện cất giọng hỏi: "Chư vị quan khách, các vị có biết vì sao tân đế được lên ngôi không?"  

 

Có người hùa theo: "Vì sao ?"  

 

"Chẳng phải bởi Triệu Thái hậu sao?" Tiên sinh tỏ vẻ căm phẫn: "Triệu Thái hậu này không những kết bè kết phái, thông địch bán nước, mà còn âm thầm đầu độc Thái thượng hoàng suốt thời gian dài! Đó là con ruột của bà ta đấy! Chậc chậc chậc! Thưa chư vị, hổ dữ còn không ăn thịt con!"  

 

Xung quanh vang lên tiếng la ó khinh miệt.  

 

Tiên sinh không ngừng lắc đầu: "Thái thượng hoàng rõ ràng đang lúc tuổi xuân sung mãn, vậy mà bị độc tố hành hạ, buộc phải nhường ngôi cho thái tử, còn mình thì đi tìm thần y nơi chốn giang hồ để chữa trị!"  

 

"Ái chà! Chuyện này nghe mãi rồi!" Có mấy vị khách ồn ào:  "Lão Lý, nói về tân đế đi!"  

 

"Được!"  

 

Lão Lý vỗ mạnh xuống bàn, rõ ràng là hứng lên rồi: "Tân đế chính là Thái tử điện hạ trước đây, được dân chúng vô cùng yêu mến! Nhớ năm nào, Điện hạ cùng Bùi lão tướng quân bình định Bắc cảnh, còn liên thủ với Lý tướng quân, giữa đường bắt sống Tam vương tử của Nhung Địch đang có ý đồ vào kinh làm loạn! Từ đó, Nhung Địch lùi pbinh ba mươi dặm, không dám tùy tiện gây sự nữa!” 

 

"Nay thái tử đăng cơ làm tân đế, cũng rất mực cần chính yêu dân! Nghe nói, ngài ngày ngày thức khuya dậy sớm, chỉ mong sớm quét sạch dư đảng Triệu thị, chỉnh đốn quan lại Đại Lương, trả cho thiên hạ một thời thái bình!"  

 

Tiếng hoan hô vang dậy từ đám đông.  

 

Ta lại cười đến gập cả người, phải níu lấy tay người bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.  

 

"Bệ hạ cần chính yêu dân," ta ghé sát lại, thấp giọng cười hỏi, "Nghe vậy, bệ hạ có chột dạ không?"  

 

"Chột dạ gì chứ?" Thẩm Xác xòe tay, thản nhiên nói, "Trẫm chẳng phải đang thường phục vi hành, thị sát dân tình …"  

 

Chợt hắn ngừng lại, nhìn xuống cánh tay mình.  

 

Ta chợt nhận ra, xấu hổ ho khan hai tiếng, định rút lại đôi móng vuốt đặt sai chỗ —  

 

Đột nhiên bị bàn tay còn lại của hắn giữ chặt.  

 

"Làm gì?" Ánh mắt Thẩm Xác sâu thẳm, giọng nói khàn khàn, "Đâu có bảo ngươi không được vịn."  

 

Tim ta run lên, lòng bàn tay nóng rực.  

 

Còn đang ngẩn ngơ, lại nghe lão Lý cất giọng sang sảng:  

 

"Nói về chuyện Bệ hạ đăng cơ, không thể không nhắc đến một người! Người đó chính là bạn học thuở nhỏ của bệ hạ, đích tử của Thừa tướng trước kia, mới được phong làm Ngự sử Đại phu, Huống đại nhân. Trước kia Huống đại nhân làm quan ở huyện Tùng Diệp, ngài bị quan trên mắt mù ức hiếp, lại không thể nhìn cảnh dân sinh khốn khổ, bèn sửa đổi những lệnh cũ không hợp lý để mưu lợi cho dân. Chuyện này bị kẻ tiểu nhân lấy làm cớ, Huống đại nhân vốn là bị giáng chức, kết quả, các vị đoán xem chuyện ra sao?" 

 

“Làm sao? Mau nói ra xem nào!” Có người sốt ruột thúc giục.  

 

Lão Lý vung tay thật mạnh, dõng dạc hào hùng nói:  

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận