PHONG BA DIỄN KỊCH HÀNG NGÀY VỚI THÁI TỬ
Chương 3
Những bài thơ thảo mộc trong đống tro tàn hóa thành hư không, cũng như nhiệt huyết của thời niên thiếu bị thiêu rụi.
Còn nữa… chú mèo nhỏ tinh nghịch, đáng yêu.
Ngày xưa, nó thường nằm trong lòng ta, cùng ta đọc sách. Nhịp tim nhỏ bé non nớt ấm áp kề bên n.g.ự.c ta, từng tiếng, từng tiếng, thình thịch.
Chớp mắt, chỉ còn lại x-á-c mèo cháy đen.
Hôm ấy, cha ta với gương mặt trầm lặng đã nói:
Đừng mềm yếu.
Đừng từ bi.
Việc vô ích, chớ làm.
Nhớ lại cảnh ấy, bụng ta quặn thắt, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng.
7.
Tiết trời ngày càng rét buốt thấu xương.
Con người cũng trở nên lười nhác, hoàn toàn chẳng muốn đứng dậy, chỉ muốn nằm xoài trên giường cả ngày dài.
Chỉ riêng việc dậy sớm lên triều đã khiến ta hao hết một nghìn phần sức lực, nên suốt cả ngày còn lại đều cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Đương nhiên, chuyện này ta chỉ dám than thầm trong lòng, tuyệt đối không để lộ ra ngoài.
Mấy ngày nay là kỳ khảo hạch cuối năm.
Ta vốn xuất thân Thám Hoa, lại là con nhà tướng, chức quan ban đầu được giao cũng không thấp. Nhưng năm ấy, ta tự nguyện rời kinh, thật lòng làm việc tại huyện Tùng Diệp ở biên địa suốt hai năm, cộng thêm năm nay xử lý ổn thỏa không ít việc, thăng chức gần như đã là điều chắc chắn.
Lúc hạ triều có không ít người tới trêu đùa, ta giữ vẻ mặt tươi cười đáp lại, nhưng trong lòng lại mệt mỏi vô cùng.
Tiễn người cuối cùng đi, lại thấy Thái tử từ đối diện bước tới. Ta âm thầm cắn chặt má trong, vị m.á.u tanh kích thích khiến ta lập tức tỉnh táo lại, đang muốn nặn ra một nụ cười chỉnh tề để nghênh đón.
Thái tử bỗng nghiêm mặt: "Đừng cười nữa."
Ta sững sờ: "Hả?"
"Ngươi vốn không muốn cười, đúng không? Đừng cười nữa. Cô… ta đâu phải người ngoài."
Ta ngơ ngác, cúi đầu chớp mắt.
Thái tử như làm phép, từ trong tay áo lấy ra một quả quýt vàng óng, rồi ngoắc ngoắc tay ý bảo ta xòe tay ra:
"Được cất trữ trong kho lạnh đấy, hương vị vẫn chua ngọt như ngày thu. Bên ta chỉ còn một sọt nhỏ, lát nữa ngươi mang về hết đi."
Ta híp mắt cười cười, nhưng định thần lại, cẩn thận ngó ra cửa chính của đại điện.
"Đồ nhát gan," Thái tử kéo ta lại, nhướn mày nói, "Cha ngươi bị phụ hoàng ta gọi đi rồi, ăn mau đi."
Tốt! Tốt! Tốt! Có lợi mà không chiếm là đồ ngốc.
Hai chúng ta thành thạo nép vào góc tường của cung điện, ta như con mèo con thu mình sau lưng hắn bóc quýt, ngửi hương quả thơm ngọt, phấn khích như làm kẻ trộm.
Một chút lương tâm còn sót lại khiến ta ngập ngừng: "Điện hạ, ngài…"
"Ể?" Thái tử lắc đầu, "Đừng đưa ta, ta không ăn. Chua lè, chỉ có ngươi thích."
Ta: "?"