PHONG BA DIỄN KỊCH HÀNG NGÀY VỚI THÁI TỬ

Chương 14

Huống phủ, trong sân viện.

 

“Hứng đi! Ta đứng cùng ngươi.”

 

Gió rét thấu xương, ta lẻ loi độc hành.

 

Người ở trong bóng tối quá lâu, từng khớp xương đều mang theo u uất. Nhưng cũng sẽ có một khoảnh khắc, bị một ngọn lửa sáng rực bùng lên đốt cháy, phảng phất như bản thân cũng có được một chút ấm áp.  

 

Bắc cảnh, Thập Tam Quan.

 

“Nếu ngươi được tự do đi bất cứ đâu...liệu có bằng lòng cùng ta tới Bắc cảnh?  

 

“Bắc Lĩnh gió cát rất lớn, lần này ta đi, đường dài đằng đẵng, hi vọng ngươi có thể thay ta giữ nhà." 

 

Mặt trời lặn sau dãy núi, hoàng hôn như làn khói mù, gió mây cuồn cuộn.  

 

Lời hứa là một canh bạc.  

 

Ở nơi lang sói bao vây, người dám hứa lời hứa ngàn vàng và người có thể thản nhiên giao phó tấm lưng trần đều là những con bạc không màng sinh tử.  

 

Nhưng cuối cùng—  

 

Chúng ta đã chiến thắng.  

 

Nghĩ tới đây, lòng ta rối như tơ vò, muôn phần ngổn ngang.  

 

Tay trái buông thõng bên người nắm chặt thành quyền, một lúc sau, ta khẽ khàng nhắm mắt lại.  

 

Thôi vậy!  

 

Chỉ lần này thôi.  

 

Cứ phóng túng một lần này thôi.  

 

Dẫu sao cũng chỉ viết mà không gửi, trời biết đất biết, mình ta biết.  

 

9.

 

“A Thanh! Ngươi có trong đó không?”  

 

Một giọng nói quen thuộc vui vẻ vang lên bên cửa sổ, khiến bút lông trong tay ta khẽ lệch, suýt nguệch ra cả bàn.  

 

“Sao ngài trèo cửa sổ như con nít thế hả?” Ta đen mặt quay lại, “Dẫu sao cũng là cửu ngũ chí tôn, xin ngài nghiêm túc chút đi. Tương lai của Đại Lương còn trông vào ngài...”  

 

Ta đột ngột im bặt, dưới cái nhìn nóng bỏng như lửa của người nào đó, lặng lẽ đẩy hoa đào trên bàn vào góc khuất.  

 

“Viết cho ai vậy?” Thẩm Xác trầm giọng hỏi, từng bước từng bước tiến lại gần. “Con trai của Bùi tướng quân? Ngày nào hắn cũng chạy tới nhà ngươi là vì si tình với muội muội ngươi, đừng có hiểu nhầm.”  

 

Ta lùi lại một bước: “Ta biết chứ.”

 

“Vậy là ai? Trưởng công tử Cố gia ư? Hắn không ổn trọng, không xứng với ngươi.”

 

“Hắn... hắn đương nhiên không xứng với ta, nhưng hắn đâu có không ổn trọng?” Ta vội vàng biện giải, “Lần trước hắn xử lý vụ quan thương Lễ Châu cấu kết rất tốt, ta còn định điều hắ vào Ngự Sử Đài để giúp việc, đừng nói là ngài không đồng ý nhé?”  

 

Thẩm Xác nhướn mày, nét mặt căng thẳng giãn ra một chút: “Nếu đúng vậy thì sao?”  

 

Ta che mặt, “Hộ bộ tranh người với ta mấy lần rồi, lần này ta vất vả lắm mới tiên hạ thủ vi cường... Ôi! Ngự Sử đài chúng ta khổ quá mà! Cha không đau, mẹ khôn thương, chẳng khác nào cải trắng phơi sương.”  

 

Ta len lén tách kẽ tay, thấy Thẩm Xác đang cười đến run cả vai.  

 

“Ngài lại trêu ta! Lại trêu ta!” Ta nổi cơn tam bành, “Ta cúc cung tận tụy vì Đại Lương! Ta đổ m.á.u đổ lệ vì triều đình! Kết quả, ngài coi ta như con hề mua vui! Hừ, ta không làm nữa! Ta đi ngay bây giờ đây!”  

Bạn cần đăng nhập để bình luận