Ngày Trở Về
Chương 7
Nàng đi đến bên cạnh Hứa Khâm, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, an ủi hắn.
Lòng bàn tay còn lại của nàng xoay ra một chiếc váy lụa màu xanh lá.
"Tiểu chủ nhân, trả lại đồ cho chủ nhân."
"Ta là quỷ, không mặc được."
"Không phải để mặc." Hứa Mi yếu ớt lắc đầu: "A Huynh, giúp ta một chút."
Hứa Khâm đã bình tĩnh lại, ngoan ngoãn làm theo lời Hứa Mi, dẫn ra linh lực đưa chiếc váy lụa màu xanh lá vào trong hồn phách của ta.
Một luồng nhẹ nhàng lan tỏa khắp người, cuối cùng dừng lại ở chóp mũi ta, rồi tiêu tan.
Là mùi hương thoang thoảng mờ ám trong thư phòng trăm năm trước.
Cũng là hai khiếu của ta.
Trong chiếc váy lụa màu xanh lá này, cất giấu hai khiếu của ta.
Thì ra trả lại đồ cho chủ nhân, là ý này.
Cổ tịch có ghi chép: Muốn cải tử hoàn sinh, cần đèn Trường Minh tụ hồn, dùng nơi phong thủy nuôi dưỡng trăm năm. Lại cần người thân và đồ vật quan trọng nhất của người c.h.ế.t để lưu giữ thất khiếu, từng cái một trả lại hồn phách, hồn phách sẽ sống lại.
Nhìn linh lực của ta biến đổi, vẫn luôn không bỏ được yêu tính, mất đi sự an ủi của Hứa Mi, Hứa Khâm lúc nào cũng trong trạng thái phát điên hoặc sắp phát điên bỗng nhiên giống như một đứa trẻ tủi thân.
Hắn vừa khóc vừa đối diện với hư không trong giấc mơ, khẩn cầu: "Tạ Ý, chúng ta cuối cùng cũng đợi được nàng ấy rồi! Nàng ấy cũng đã lấy hai khiếu đó đi rồi, ngươi buông tha tiểu Mi, buông tha tiểu Mi của ta được không?"
Ta ngây người nhìn Hứa Khâm, giống như tiểu Lê Hoa ngây thơ trước những điều chưa biết năm nào.
Hứa Mi lau nước mắt cho Hứa Khâm, dịu dàng giải thích: "Trăm năm trước, Tạ công tử bỗng nhiên tìm đến chúng ta. Hắn nói có thể thỏa mãn một tâm nguyện của chúng ta, chỉ cần chúng ta cầm theo bộ y phục màu xanh lá này tìm được người, trả lại hai khiếu trên đó cho người."
"Không lý nào lại thế. Ta và bộ y phục màu xanh lá có thể có ràng buộc, nhưng tại sao lại cố tình chọn các ngươi?"
Hứa Mi sờ lên nhịp tim của mình, nhìn ta: "Cỏ cây vô tâm, ta lại có tâm. Mà trái tim của ta, bắt nguồn từ thất tình của người. Ta và tiểu chủ nhân, vận mệnh gắn chặt với nhau."
Tạ Bán Xuân vẫn luôn im lặng quan sát, bỗng chốc đảo mắt một vòng, chỉ vào Hứa Khâm hỏi: "Một ân một báo là lẽ thường tình, vì sao hắn lại chột dạ đến vậy? Hừ, nhất định là các ngươi tham luyến phú quý nơi trần thế, không làm theo lời tổ tông ta dặn, vi phạm ước định nên mới chột dạ. Nếu không phải ta vô tình gặp được, e là các ngươi đã bỏ lỡ Doãn cô nương rồi."