Ngày Trở Về

Chương 14

An Sư cô mỉm cười lắc đầu: "Được người ta ban ơn, tự mình ghi nhớ là được rồi."

"Vậy sư cô có biết hậu nhân của công chúa Gia Ý hiện đang ở đâu không?"

Phương sĩ nói rằng, năm đó Tạ Ý và Gia Ý thành thân, sống bên nhau chưa được mười năm thì hắn đã qua đời. 

Công chúa đau buồn khôn xiết, mãi không nguôi ngoai. 

Về sau, Hoàng thượng thương con gái, nên đã tìm cho nàng một mối nhân duyên tốt đẹp khác, phu thê sống hạnh phúc đến trăm năm.

Chờ mọi chuyện ổn thỏa, ta muốn đi tìm hậu nhân của Gia Ý, chăm sóc họ một phen, cũng không uổng công năm đó kết nghĩa tỷ muội.

Nàng ấy thích Tạ Ý, và ta thích Tạ Ý, tuy có chút xung đột nhưng là hai chuyện khác nhau, không ảnh hưởng đến tình nghĩa giữa chúng ta.

An sư cô vẻ mặt đau buồn, niệm A Di Đà Phật: "Công chúa mất vào đúng ngày nàng ấy xuất giá, không có hậu nhân. Lão thân muốn làm gì đó, cũng đành bất lực."

Ta im lặng hồi lâu.

Am ni cô không lớn, đi vòng qua bức bình phong là có thể nhìn thấy hết mọi thứ.

Kể cả pho tượng đá cao một trượng đang đứng giữa sân, bên ngoài được bao bọc bởi tấm vải đỏ thêu hoa văn.

Chàng thư sinh bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên, chỉ vào pho tượng mà cười, giống như một đứa trẻ vừa đạt được mong ước.

Tuy chỉ là hồn phách, nhưng ta biết, ta có thể chạm vào tấm vải đỏ này.

Tấm vải đỏ che phủ phần đầu pho tượng, hình thêu uyên ương trên đó lại biến thành đôi vịt.

Đó là chiếc khăn voan mà ta đã lén lút ngồi trong phòng, tự tay thêu nên.

Ta bay lên, vén khăn voan lên.

Pho tượng đá Tạ Ý hiện ra trước mắt.

Thật nực cười.

Quá nực cười.

Chẳng lẽ Tạ Ý muốn gả mình cho ta sao?

Ta vừa cười vừa khóc, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Tạ Ý định giá bản thân rất chính xác.

Hắn quả thật giống như một pho tượng đá.

Nhưng pho tượng đá ấy, lại động lòng vì ta.

Lại đúng là ta, Tạ Bán Xuân, người cùng chung họ với hắn.

Nước mắt rơi xuống lòng bàn tay chàng thư sinh đang giơ ra sẵn sàng đỡ lấy ta, sợ ta ngã xuống.

Hắn nhìn giọt nước mắt long lanh trong lòng bàn tay, nghiêng đầu, dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, lại dường như đã hiểu ra điều gì đó.

Ta nhìn lông mày, đôi mắt của Tạ Ý trên pho tượng.

Muốn đưa tay chạm vào, lại sợ mạo phạm hắn, giống như bốn năm đó, Tạ Ý vô số lần muốn làm những điều gì đó với ta, nhưng lại không dám làm.

Thật nực cười! Đều đã mấy trăm năm rồi, ta còn sợ gì nữa!

Ta lấy hết can đảm, chạm vào mắt, chóp mũi, đôi môi của pho tượng.

Rồi chạm đến lồng ngực, nơi có trái tim.

Bạn cần đăng nhập để bình luận