Ngày Trở Về

Chương 4

Vị tiểu thư bị bệnh tên là Hứa Mi, là cô nương sành điệu nhất trong thành.

Từ kiểu tóc đến y phục, từ trâm cài tóc đến vòng ngọc; trên tay cầm, trong túi đựng, đều phải là đồ mới nhất.

Cho nên nan ô gắn chuông, cũng sai nha hoàn đi mua từ sớm rồi.

Không ngờ, mang về ngắm nghía chưa được một canh giờ, bỗng nhiên ngất xỉu, ngã thẳng vào lòng Hứa Khâm, phu quân nàng ta, người vừa đến tìm.

Các đại phu đều bó tay, nghe ý trong lời nói của tiểu cô nương nha hoàn, nếu Tạ Bán Xuân không có cách nào giúp Hứa Mi khỏi bệnh, Hứa Khâm ít nhất cũng sẽ tống hắn vào tù với tội danh chung thân.

Nhìn vẻ mặt tuyệt vọng rồi dửng dưng với sống c.h.ế.t của Tạ Bán Xuân, có vẻ hắn đã quen với việc vận may chẳng được bao lâu thì lại gặp xui xẻo.

Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, Tạ Bán Xuân và ta cách tấm rèm mỏng mờ ảo, nhìn bóng dáng cao lớn trước giường.

Tiểu nha hoàn vội vàng đi bẩm báo.

Ta bay đến bên vai Tạ Bán Xuân, nói cho hắn biết phát hiện của mình.

"Cặp phu thê này, đều không phải người."

"Nói chính xác thì, tuy chúng đều là yêu quái biến hình, nhưng nữ nhân này không biết đã dùng cách gì, bây giờ là một người phàm hoàn toàn. Đừng có run. Ta chắc chắn đánh thắng hắn, nhưng cần ngươi nghĩ cách câu giờ một chút, để ta làm rõ chúng rốt cuộc là yêu quái gì."

Hứa Khâm nghe nha hoàn bẩm báo, đứng dậy đi tới, thân hình cao lớn gầy gò ẩn trong chiếc áo bào màu trắng ánh trăng, vạt áo theo bước chân bay phấp phới, phong độ ngời ngời.

Ta dùng phương pháp vị đạo sĩ dạy để ẩn thân, vì nguyên nhân trước đây của đèn trường minh, chỉ có Tạ Bán Xuân có thể nhìn thấu mọi thuật ẩn thân của ta, thấy ta rõ ràng.

Vòng qua tấm rèm, nhìn vẻ mặt Hứa Khâm là muốn hỏi tội, nhưng sau khi nhìn rõ Tạ Bán Xuân thì ngẩn người, im lặng nhìn hắn một lúc.

Tạ Bán Xuân bị nhìn chằm chằm đến mức không thoải mái, lại nhớ đến lời ta nói "câu giờ một chút", suy nghĩ một hồi, hắn bắt đầu hành động.

"A! Tạ công tử!"

Trong tiếng kêu thất thanh của tiểu nha hoàn, Tạ Bán Xuân giả vờ ngất xỉu ngay tại chỗ, ngã vật xuống.

Hứa Khâm tất nhiên không tin, hắn ta định ra tay trong bóng tối, ta cúi người bảo vệ Tạ Bán Xuân, cơ thể không khỏi gần sát nhau, có lẽ là do hơi lạnh trên người ta khiến Tạ Bán Xuân lạnh, hắn khẽ run lên, lông mi chớp liên hồi.

Hứa Khâm chỉ có thể cảm nhận được có người trong bóng tối đang bảo vệ Tạ Bán Xuân, nhất thời không dám ra tay nữa, bèn sai người khiêng Tạ Bán Xuân đang giả vờ ngất xỉu vào nhà kho.

Bạn cần đăng nhập để bình luận