Ngày Trở Về
Chương 13
Ta nhìn vào mắt Tạ Bán Xuân, trong đó ánh lên niềm hy vọng trong sáng của một người đọc sách thánh hiền, khiến ta không nỡ lòng nào dập tắt.
"Trên cõi đời này, đã không còn Tạ Bán Xuân từ rất lâu rồi."
Ánh sáng trong mắt hắn bỗng vụt tắt.
"Tạ Bán Xuân. Đó không phải tên của ngươi."
Ta mỉm cười, khẽ vuốt ve đôi mắt đang run rẩy của chàng thư sinh.
"Mà là của ta."
...........................................
"Sư phụ, làm con rối điều quan trọng nhất là gì ạ? Là đôi mắt? Thân hình? Hay là y phục?"
Lão sư phụ nhìn con rối thứ năm ta làm hỏng, khóe miệng giật giật.
"Là cái tên."
Ta không hiểu, nhưng Tạ Ý dường như đã lĩnh hội được điều gì đó.
Lão sư phụ tiếp tục giải thích: "Trên đời có vô số con rối, khó tránh khỏi việc có những con có đôi mắt giống nhau, y phục giống nhau, thậm chí có những con giống nhau đến vài phần. Nhưng chỉ có một thứ không thể trùng lặp, đó chính là cái tên được đặt khi mỗi con rối ra đời. Gỗ vốn vô tri vô giác, nhưng cái tên do các nghệ nhân đặt ra lại chứa đựng tình cảm. Họ ngày ngày gọi tên, đêm đêm luyện tập cùng con rối. Đây là thứ độc nhất vô nhị thuộc về mỗi con rối, cho dù sau này chủ nhân của con rối có c.h.ế.t đi, chỉ cần cái tên còn đó, nó coi như vẫn còn sống."
"Vậy sau khi con làm xong, con sẽ đặt tên cho nó là 'Tạ Ý'."
Lão sư phụ nghiêm mặt: "Bán Xuân tiểu thư, không thể nói đùa như vậy. Con rối cả đời chỉ nhận một cái tên, nhỡ sau này con gọi nhầm, phá vỡ tên của nó, nó coi như c.h.ế.t rồi. Dù con có điều khiển dây thế nào, màn biểu diễn cũng sẽ không còn đẹp mắt nữa."
Phá vỡ tên của nó, nó coi như c.h.ế.t rồi.
Ánh sáng trong mắt chàng thư sinh hoàn toàn vụt tắt, hắn ngây dại nhìn ta, miệng mấp máy, dường như muốn nói rất nhiều điều, cuối cùng lại chìm vào im lặng.
Cuối cùng hắn cúi đầu xuống, thân thể lảo đảo như sắp ngã, giống như con rối mất đi sự điều khiển của sợi dây.
Ta đỡ lấy hắn, hai người cùng nhau quỳ xuống.
Đầu chàng thư sinh gục trên vai ta, cuối cùng cũng cất tiếng nói, nhưng trong miệng chỉ lẩm bẩm hai chữ "cái tên".
Ta nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, giống như Hứa Mi an ủi Hứa Khâm năm xưa: "Ta đoán, người tạo ra ngươi cũng giao nhiệm vụ cho ngươi rồi đúng không? Hãy dẫn ta đi, sau đó ngươi sẽ được tự do hoàn toàn."
Có thể phá vỡ đèn Trường Minh, không phải vì chàng thư sinh là hậu duệ của Tạ Ý, mà bởi vì hắn vốn dĩ bắt nguồn từ Tạ Ý.
Nhưng là một con rối bình thường, cho dù có phá vỡ đèn Trường Minh, đưa ta ra ngoài, với tính cách của ta, cũng sẽ không chịu đi theo hắn về nhà cũ.
Tạ Ý bèn bày ra bước cuối cùng.
Hắn trao dung mạo của mình cho con rối.
Đồng thời, Tạ Ý cũng trao quyền lựa chọn cuối cùng cho ta.
Ta muốn sống, thì hãy đ.â.m thủng con rối.