Ngày Trở Về

Chương 5

Ngay sau đó, Tạ Bán Xuân dùng đủ mọi lời lẽ văn hoa, sắc bén mỉa mai sự bất tài của Hứa Khâm. 

Hắn tinh tế nhận ra sự quan tâm của Hứa Khâm dành cho Tạ Ý, liền lôi Tạ Ý ra hết lời tâng bốc, rồi quay sang mắng nhiếc Hứa Khâm không ra gì.

"Hắn, Tạ Ý, thì có gì ghê gớm? Một kẻ nhát gan! Thích người ta mà không dám nói, chỉ biết trốn trong xó tối tự mình ảo tưởng, đến chạm vào người ta cũng không dám. Hắn dựa vào cái gì mà so sánh với ta, chẳng qua là vì hắn làm quan to? Được cái gì chứ, cuối cùng chẳng phải cũng chỉ là con số không thôi sao!"

Khuôn mặt tuấn tú của Hứa Khâm méo mó vì tức giận, ra tay càng thêm tàn nhẫn. 

Bên ngoài thân xác hắn, linh hồn thật sự lúc ẩn lúc hiện.

Nhận ra cơn thịnh nộ của mình suýt chút nữa đã g.i.ế.c c.h.ế.t Tạ Bán Xuân, Hứa Khâm vội thu tay lại. 

Trong chớp mắt, hắn lại trở về làm Hứa công tử nho nhã, loạng choạng bước ra khỏi nhà kho.

Ta ngồi xuống trước mặt Tạ Bán Xuân đang hấp hối: "Ta chỉ biết đánh nhau thôi, cứu người là lần đầu. Ngươi cố chịu đựng một chút."

Tạ Bán Xuân yếu ớt gật đầu: "Không sao, ta vẫn chịu đựng được. Vừa rồi hình như Hứa Khâm đã hóa yêu, cô nương có nhìn ra gì không?"

"Ừ. Ngươi chỉ là người thường, sao cứ phải liều mạng với hắn như vậy? Không được thì ta cứ đánh hắn ra ngoài là xong chuyện, giờ thì hay rồi, vết thương này của ngươi, không phải mười ngày nửa tháng thì khỏi được."

Tạ Bán Xuân thấy ta vừa buồn bực vừa sốt ruột, định đưa tay lên vuốt nhẹ lông mày cho ta, nhưng rồi nhận ra hành động có phần vượt quá giới hạn, vội vàng rụt tay lại rồi ho khan một trận.

Hắn cười nói: "Cô nương nói chuyện lúc nào cũng nửa thật nửa giả, ra vẻ mạnh mẽ. Ta chỉ là người thường, không đoán ra được thì chỉ còn cách dùng phương pháp của mình để bảo vệ cô nương thôi."

Ta tức giận quay mặt đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận