Ngày Trở Về
Chương 2
Dương khí của nhân gian mạnh mẽ hơn ta tưởng tượng rất nhiều, kết hợp với ánh nắng mặt trời đang gay gắt ở ngoại ô kinh thành, ta suýt chút nữa thì tan thành mây khói.
Tạ Bán Xuân vừa dỗ vừa lừa lấy được chiếc ô màu vàng của quán trà, nhìn ta bay lượn rồi tụ lại thành hình người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó lại lải nhải một tràng toàn chi hồ giả dã, đại ý là "người đọc sách thánh hiền không được lấy đồ không phải của mình".
"Ngươi đã đào mộ rồi còn nói đạo lý nhà Nho nhà Mặc gì nữa, cái ô này xấu quá, ta không thích. Ngươi đi tìm cho ta cái loại ô có gắn chuông nhỏ trên nan ô ấy, đi đường sẽ kêu leng keng."
Thế là người qua đường nhìn thấy một gã thư sinh ngồi trong bụi cỏ, đầu nghiêng sang một bên, nghiêm túc tự nói chuyện một mình.
"Cũng đúng, ta đã nghèo túng đến mức này rồi, uổng công đọc sách thánh hiền. Nan ô gắn chuông ư? Là thứ thịnh hành ở triều đại trước nữa, vừa đắt vừa khó tìm. Nhưng mà, hóa ra Doãn cô nương đã sống lâu như vậy rồi."
Tạ Bán Xuân mân mê số bạc trong túi: "Ta xem trong sách "Truyền Văn Dật Chí", hình như có nói tiểu thư út của Tể tướng lúc bấy giờ rất thích nghe tiếng chuông lúc trời mưa, huynh trưởng của nàng ấy cưng chiều muội muội, đã tự tay làm một chiếc nan ô gắn chuông, câu chuyện truyền ra ngoài, một thời trở nên rất thịnh hành."
Nhìn Tạ Bán Xuân mân mê số bạc, ta có một dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, ngay sau đó, hắn cất bạc đi, trên mặt tràn đầy khí thế: "Ta xem Doãn cô nương như tỷ như bạn, vị huynh trưởng kia làm được, ta cũng làm được."
Ngủ một giấc trong mộ thất, thì ra nhân gian đã trải qua hai lần thay đổi triều đại.
Ta ở dưới ô vàng than thở sự đời, Tạ Bán Xuân ở bên cạnh hì hục làm nan ô gắn chuông.
Gió vượt núi băng sông gào thét, lay động những chiếc chuông treo trên ngọn cây vang lên thanh thúy.
Thuở ban đầu, ta ngồi đọc sách ở hành lang, nghe tiếng mưa rơi, vừa đọc vừa lơ đãng gảy những chiếc chuông ở góc hành lang.
Hát bài đồng d.a.o mẹ dạy: "Leng keng, châu ngọc long lanh. Hoa lan Tạ gia, cây ngọc thơm ngát."
Phụt.
Ai cười ta vậy?
Ta đứng dậy, xỏ giày đi tất, vừa đi vừa tìm trên hành lang, nhưng tìm mãi không thấy nguồn gốc tiếng cười.