Kiếm đi quá nhanh, nhanh đến mức mọi người đều chưa kịp phản ứng.
Kiếm ảnh như mưa, một tia đỏ lướt qua, thân thể của nam tử đeo mặt nạ đã cứng đờ, chỉ còn lại cái đầu lăn lông lốc trên đất.
Chính là kiếm môn tuyệt học - Không Giai Dạ Vũ.
Chúng ta cứ tưởng đã áp chế nó, không cho nó luyện kiếm, nào ngờ người ta lại luyện tổ truyền kiếm pháp đến mức xuất thần nhập hóa.
Nói cho cùng, chúng ta đúng là phí công vô ích.
Vị thiếu hiệp lạnh lùng cô ngạo như đời trước đứng trên đài cao, ánh mắt nhìn xuống tàn dư ma giáo.
"Lục mỗ bất tài, cũng thích dạy cho những kẻ khiến người ta chán ghét một bài học."
Ta và Đồ Lão Lục không nhịn được đưa tay xoa cổ và ngực, lui về sau hai bước, cảm nhận tim đập thình thịch.
Cảm giác bị đ.â.m c.h.ế.t ở kiếp trước vẫn còn rành rành trước mắt.
Lục Thiên Hành hiện giờ mới chỉ hai mươi mốt tuổi, vì sao đã có khí thế kinh người Thần cản g.i.ế.c Thần, Phật cản g.i.ế.c Phật như khi hai mươi tám tuổi ở kiếp trước?
Thân Nho Thu đứng nhìn đủ, rốt cuộc cũng bước ra nói: "Về bẩm với giáo chủ các ngươi, Võ Lâm Minh nhất định sẽ đánh đến sào huyệt của hắn, báo thù rửa hận cho những đồng đạo vô tội!"
Có ông ta mở lời, đại sự phạt ma xem như đã định.
Người của ma giáo mang theo t.h.i t.h.ể be bét của nam tử đeo mặt nạ chạy về báo tin.
Không khí trong Tàng Nguyệt Cốc cũng nhanh chóng thay đổi, người đứng đầu các môn các phái ra vào tấp nập, cùng nhau bàn bạc đại sự.
Những tán khách giang hồ và tiểu môn tiểu phái sợ bị liên lụy thì đã sớm rút lui.
Tần Tử Hạc hỏi chúng ta vì sao không rút.
Bàn Nha chớp mắt mấy cái, không thể nói thật, đành dối rằng: "Ngươi yếu như vậy, ta sợ ngươi c.h.ế.t nên muốn đi cùng ngươi đến ma giáo một chuyến."
Tần Tử Hạc cảm động suýt khóc: "Thì ra Đồ cô nương lại lo lắng cho ta đến vậy... Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ lập nên công trạng, thuyết phục phụ mẫu trong nhà gạt bỏ thành kiến, đối xử thật tốt với ngươi. Không phải chỉ có Mạnh Sương Sương mới xứng danh nữ hiệp danh môn, trong lòng ta, Đồ cô nương cũng là người mềm lòng mà cốt cách anh hùng, không hề kém cạnh."
Bàn Nha: "Hả?"
Cũng không cần phải đem nàng ra so với Mạnh Sương Sương chứ?
Tần Tử Hạc đã chuẩn bị báo cho gia đình rằng mình đã phải lòng một nữ tử đặc biệt, từ nay về sau không quan tâm chuyện môn đăng hộ đối nữa.
Ta không nhịn được đỡ trán.
Con gái ngốc của ta quả thực có tiềm chất làm yêu nữ.
Mới vài ngày thôi mà thiếu trang chủ Thanh Vũ Trang đã sẵn sàng vì nàng đi vào nước sôi lửa bỏng, phản nghịch cả cha mẹ.
Ngày xuất phát, Lục Thiên Hành nhân lúc mời rượu mọi người, len lén hỏi ta: "Sao các ngươi còn ở đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-chinh-la-con-nuoi-cua-cap-doi-phan-dien/chuong-9.html.]
Đồ Lão Lục thật thà đáp: "Thân minh chủ nói ai cùng đi phạt ma thì lo cơm nước."
Lục Thiên Hành: "Các ngươi chiếm tiện nghi còn chưa đủ sao?"
Thật xin lỗi, có cha mẹ như vậy làm ngươi mất mặt rồi.
Biết lỗi, nhưng không sửa.
Tóm lại, chúng ta cũng đi theo đại quân.
Đã từng ở cả hắc đạo lẫn bạch đạo, một lần nữa chúng ta lại được chứng kiến sự tàn khốc của cuộc chiến chính tà, vô số người hy sinh như những quân cờ thí mạng.
Những người giống như chúng ta, chỉ vì một bữa cơm mà mơ hồ bán mạng cho người khác.
Những khách nhân giang hồ rõ ràng không có thù oán gì, nhưng vì cái gọi là chính nghĩa mà cam lòng c.h.é.m giết.
Những kẻ thường ngày ném lá rau thối vào chúng ta, miệng mắng không còn vương pháp.
Lại còn bao kẻ tâm thuật bất chính, trộm cắp vặt vãnh, gian trá lừa lọc lẫn nhau...
Bàn Nha ngơ ngác trước bộ mặt thật của giang hồ: “Nương, người trong giang hồ rốt cuộc là những hạng người nào?”
Ta đưa bánh bao đã nướng chín cho nó: “Chẳng qua đều là lũ cuồng đồ ngoài vòng pháp luật mà thôi. Chuyện triều đình không quản nổi, ắt sinh ra giang hồ. Cũng như năm đó chúng ta lên núi làm thổ phỉ, chẳng qua là vì quan lại không xem chúng ta là người. Ta không muốn c.h.ế.t thì tự nhiên phải dùng cách của mình để sống.”
Triều đình không có đủ quan viên để cai quản khắp thiên hạ, quan lại cũng không phải ai cũng là người tốt, bởi vậy mới có lũ ác nhân cùng hung cực ác trốn tránh ngoài vòng pháp luật, mà cũng có cả những đại hiệp bằng lòng trừ hại cho dân.
Chỉ là giang hồ sống lâu, các môn phái có tên tuổi dần có sản nghiệp, lợi ích các bên đan xen ràng buộc, ranh giới chính tà cũng mờ nhạt dần.
Người trong giang hồ, gan kẻ sau lớn hơn kẻ trước, ra tay cũng tàn độc hơn.
Nhưng thảm án diệt môn thế này, mười mấy năm chưa chắc xảy ra một lần.
Chẳng trách Lục Thiên Hành dốc hết tâm sức cũng muốn đem tro cốt của kẻ thù rải cho tan tác.
Thân Nho Thu rõ ràng xứng đáng nuôi dạy nó hơn chúng ta.
Ông ta đối xử với Lục Thiên Hành cực kỳ tốt, khoan dung mọi chuyện, chỉ dạy mọi điều, thấy nó gặp nguy hiểm cũng không bày vẽ thân phận, đích thân đến cứu.
So với lũ lén lút trà trộn vào đội ngũ, miệng thì hô g.i.ế.c nhưng thực chất lại trốn tránh lười biếng như chúng ta thì hơn gấp trăm lần.
Bàn Nha nghiêng đầu thắc mắc: “Cha, rốt cuộc người với Thân minh chủ ai mới là phụ thân của ca ca thế?”
Đồ Lão Lục cảm thấy mất hết thể diện, hậm hực nói: “Sư phụ, sư phụ... Sư trưởng như phụ thân, cũng là cha khác của nó thôi. Ca ca con có mỗi cái tật xấu là thích nhận cha.”
Cách đó thật xa, Lục Thiên Hành và Thân Nho Thu cùng hắt hơi một cái.
Cử động đưa tay sờ mũi y hệt nhau.
Ta đá trượng phu một cước: “Ngậm miệng lại cho ta!”