Nam Chính Là Con Nuôi Của Cặp Đôi Phản Diện

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bàn Nha: “Huynh là Lục Thiên Hành? Cái người thiên tư trác tuyệt, mang huyết hải thâm cừu trong truyền thuyết ấy hả?”

 

Lục Thiên Hành mỉm cười gật đầu: “Giờ còn muốn cướp ta về sơn trại nữa không?”

 

Bàn Nha thét to một tiếng, nhảy dựng lên: “A a a a a! Trời ơi! Ai lại muốn yêu đương với người từng đánh đòn ta chứ!”

 

Nó giận đến độ quay vòng vòng trong phòng, chỉ hận không tìm được cái lỗ nào để chui xuống.

 

Bình tĩnh lại, nó rón rén tiến đến trước mặt Lục Thiên Hành, chu môi làm nũng: “Ca ca, nhà mới xây xong rồi, bao giờ huynh mới chịu về nhà?”

 

Ánh mắt Lục Thiên Hành dịu xuống: “Đợi ta báo thù xong sẽ quay về.”

 

“Vậy chẳng phải sẽ lâu lắm sao?”

 

Bàn Nha nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Huynh muốn báo thù cho người nhà, mà huynh cũng là người nhà của bọn ta. Vậy thì bọn ta cũng sẽ giúp huynh báo thù, huynh biết rồi đấy, Hắc Sơn Trại không bao giờ bỏ rơi người nhà.”

 

Ta gật đầu phụ họa: “Không sai.”

 

Lục Thiên Hành thở dài: “Năm xưa ta bỏ đi là vì không muốn liên lụy các người.”

 

Kiếp này, kết cục của chúng ta đã thay đổi, nhưng trái tim khổ hạnh của Lục Thiên Hành vẫn còn đang giày vò.

 

Nó đã để lại một con đường sống cho Hắc Sơn Trại, chúng ta đương nhiên cũng phải giúp nó một tay.

 

Ta dội gáo nước lạnh: “Dù hiện giờ võ công của ngươi không tệ, nhưng trên giang hồ còn lắm kẻ giỏi hơn ngươi. Nếu đánh không lại thì sao?”

 

Kiếp trước, Lục Thiên Hành phải có hai mươi năm giáo dưỡng của Thân Nho Thu mới trở thành ánh sáng chính đạo vang danh thiên hạ.

 

Còn kiếp này bị ta và Đồ Lão Lục đưa về Hắc Sơn Trại, đã trễ mất mười năm. Làm sao so được với đệ tử các đại môn phái danh gia?

 

Huống hồ ba năm trước nó tình cờ gặp gỡ Thân Nho Thu, được thu nhận làm tiểu đệ tử, nhưng xem ra lại không được đồng môn yêu quý.

 

Lục Thiên Hành muốn báo thù cho người nhà, liệu có bị đám đệ tử ở Tàng Nguyệt Cốc từng bị nó cướp mất hào quang, cấu kết với ngoại nhân hãm hại không?

 

Lục Thiên Hành cười nhạt: “Đánh không lại thì tính sau, chỉ cần sống đủ lâu thì nhất định có ngày đánh thắng. Quan trọng nhất là phải xác định đúng kẻ thù, miễn làm hại người vô tội.”

 

Ta khựng người một lúc.

 

Lục Thiên Hành thật sự đã khác xưa.

 

Kiếp trước nó không bận tâm người kia có phải kẻ thù hay không, chỉ cần gán cho đối phương cái mác “tà ác phản diện” là g.i.ế.c không gớm tay, trong lòng còn cho rằng đối phương đáng chết.

 

Thế mà giờ đây đã học được cách nương tay.

 

“Được rồi, giờ thì lấy sổ sách ra đây để ta kiểm tra.”

 

Ta: ?

 

“Cho ta cảm động thêm một lúc thì ngươi c.h.ế.t chắc?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-chinh-la-con-nuoi-cua-cap-doi-phan-dien/chuong-7.html.]

 

Ta miễn cưỡng lấy sổ sách mấy năm nay ra cho nó xem.

 

Lục Thiên Hành cúi đầu lật xem hồi lâu, sắc mặt càng lúc càng tối sầm.

 

“Lúc đi chẳng phải ta đã để lại cho các ngươi không ít bạc sao? Mấy năm nay Đồ Thanh Dương và cha săn b.ắ.n cũng được không ít tiền, vì sao chỉ toàn thấy thu mà không chi? Các ngươi lại đi cướp hả? Sao tiêu tiền ít thế?”

 

Ta vội kêu oan: “Đâu có! Chúng ta chỉ là tiết kiệm thôi mà!”

 

“Tại sao phải tiết kiệm?”

 

“Để cưới vợ cho ngươi, còn phải tích cóp của hồi môn cho Bàn Nha. Ta đã hỏi thăm kỹ rồi, năm xưa phụ thân ngươi cưới mẫu thân ngươi về tốn đến năm ngàn lượng bạc! Theo tiêu chuẩn đó, nhà ta chẳng phải nên ăn dè hà tiện sao?”

 

Đồ Lão Lục cũng vỗ n.g.ự.c phụ họa: “Tuy ta với Thiền nương chỉ là cha mẹ nuôi của ngươi, nhưng những gì cha mẹ ruột ngươi có thể cho ngươi, chúng ta cũng có thể! Sau này ngươi và Bàn Nha thành thân, nhà ta nhất định phải tổ chức linh đình!”

 

Lục Thiên Hành trừng mắt nhìn chúng ta, trước khi nước mắt trào ra đã vội quay mặt đi, giọng gượng gạo trách móc: “Tại sao phải so với phụ mẫu ta? Kiếm Môn là gia sản tích lũy mấy đời, các ngươi có biết năm ngàn lượng là bao nhiêu không? Chừng ấy tiền cả đời các ngươi chưa chắc dành dụm nổi…”

 

Chưa dứt lời, ta đã đập mạnh một cái lên đầu nó: “Câm miệng! Dù bây giờ ngươi có cứng cáp đến đâu thì cũng không được nguyền rủa cha mẹ ngươi không phát tài!”

 

Lục Thiên Hành ôm đầu sững sờ: ?

 

Muốn đánh người, nhưng lại không dám hỗn hào với cha mẹ nuôi.

 

Tức giận bỏ đi mất.

 

Bàn Nha không đồng tình lắm: “Nương, ra ngoài rồi, người chừa cho ca ca chút mặt mũi đi.”

 

Ta bĩu môi: “Mẫu thân đánh con trai, đó là thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa…”

 

Ta dừng lại, hạ giọng nói: “Ca ca con bề ngoài thì nói gì mà quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chứ thật ra sớm đã lên kế hoạch hết rồi, muốn nhân dịp này quét sạch hết kẻ thù.”

 

Bằng không, nó ẩn thân trong Hắc Sơn Trại suốt mười năm mà không ai hay biết, vừa xuống núi đã “tình cờ” gặp minh chủ võ lâm rồi được thu làm đệ tử bế môn, sao mà khéo đến vậy?

 

Những ngày ở Tàng Nguyệt Cốc náo nhiệt vô cùng.

 

Người ta đều là hào khách có danh có tiếng trong giang hồ, chỉ có ba người nhà chúng ta là giống như đến xin cơm.

 

Chuyện Bàn Nha tiêu diệt tiểu đội ma giáo bị Tần Tử Hạc loan truyền đi khắp nơi, đám thiếu hiệp vốn còn thèm thuồng vẻ đẹp của nó, nay liền kính cẩn nghiêm trang, không ai dám lả lơi lân la.

 

Chỉ có mỗi Tần Tử Hạc là vẫn ân cần xoay quanh Bàn Nha.

 

Ngay cả với ta và Đồ Lão Lục, hắn cũng đối đãi cực kỳ nhiệt tình.

 

Thanh Vũ Trang và Tàng Nguyệt Cốc vốn có giao tình thâm hậu, nhờ có Tần Tử Hạc chiếu cố, cả nhà ta ở nơi này đúng là như cá gặp nước.

 

Cho đến khi có hai người áo xanh quen mặt tới mời: “Nhị vị, gia chủ chúng ta có lời mời.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận