Nam Chính Là Con Nuôi Của Cặp Đôi Phản Diện

Chương 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2Kh8mM1p

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ tiếc là kiếm còn chưa rèn xong, Lục Thiên Hành đã theo người xuống núi đi cướp bóc rồi.

 

Xui xẻo thay, trong mười đoàn người đi ngang thì có tới bảy đoàn là dân chạy nạn từ nơi khác.

 

Các vị đương gia không nỡ xuống tay, liền thả bọn họ đi.

 

Đám dân chạy nạn kia còn hỏi ngược lại có thể lên núi làm sơn tặc được không.

 

Tránh nạn cũng cần thể lực, mà bọn họ thì thực sự đã cạn kiệt sức lực, làm sơn tặc may ra còn cướp được chút đồ ăn.

 

Đồ Lão Lục nói số lương thực còn lại không đủ nuôi sống chừng đó người, khuyên đại đương gia chớ nên làm chuyện dại dột.

 

Đại đương gia ngồi xổm trên sườn núi, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định thu nhận bọn họ.

 

"Con bà nó, cùng lắm thì làm một vụ lớn! Trên đường núi không cướp được thì xuống thành mà cướp! Không lẽ lại để mọi người đói chết?"

 

Bọn họ quyết định đi cướp tên ác bá Vương Đại Hổ ở trấn dưới.

 

Hắn dựa vào việc tổ tiên từng là hoàng thân quốc thích mà vơ vét biết bao mồ hôi nước mắt của dân chúng, cướp của hắn cũng xem như trừ hại cho dân.

 

Ta vỗ tay rào rào: "Đại đương gia, ta ủng hộ ngươi!"

 

Lục Thiên Hành len lén hỏi ta: "Nương, mười năm trước các người đến nhà ta cướp bóc cũng là vì lý do này sao?"

 

Ta lắc đầu: "Không phải, khi đó trượng phu của Liễu thẩm mất, con của hai người đó còn nhỏ, ngày nào cũng khóc lóc không ai dỗ được. Chúng ta nghe nói nhà ngươi có một món bảo vật thần kỳ, biết đâu có thể giúp được việc."

 

Kiếm Môn nổi danh nhất với hai bảo vật.

 

Một là kiếm pháp độc môn của Kiếm Môn - Không Giai Dạ Vũ.

 

Hai là bí bảo không truyền ra ngoài - Độc Nhất Hữu Nhị.

 

Thứ gọi là Độc Nhất Hữu Nhị là một món bảo vật có thể sao chép nguyên vẹn bất cứ vật gì.

 

Ta ngượng ngùng nói: "Nghe nói phụ mẫu ngươi là người tốt, chúng ta định mượn bảo vật kia tạo cho Liễu thẩm một phu quân mới, để đứa nhỏ có cha. Dĩ nhiên nếu phụ mẫu ngươi không chịu cho mượn thì chúng ta cũng liều lĩnh thử cướp. Nào ngờ đến muộn, nhà các ngươi đã…"

 

Lúc chúng ta đến Kiếm Môn, chỉ thấy lửa cháy ngút trời.

 

Vì thế bọn ta đã đến trước minh chủ võ lâm một bước, cứu Lục Thiên Hành ra.

 

Lục Thiên Hành trầm mặc hồi lâu mới hỏi: "Vậy các người có biết ai đã ra tay với Kiếm Môn không?"

 

Mười năm rồi, cuối cùng nó cũng hỏi ra vấn đề này.

 

Đáng tiếc là chúng ta thật sự không biết.

 

Kiếp trước Lục Thiên Hành là đệ tử của minh chủ võ lâm, có sư phụ chống lưng, một đường truy tra hung thủ.

 

Lúc đầu có lời đồn là do Hắc Sơn Trại chúng ta ra tay, bởi sơn tặc vốn thích cướp bóc.

 

Kết quả là cô cô của Lục Thiên Hành - phu nhân tướng quân kéo quân tiêu diệt sơn trại, khiến chúng ta không còn chốn dung thân.

 

Nhưng Hắc Sơn Trại yếu nhược như vậy, rõ ràng không thể g.i.ế.c nổi môn chủ Kiếm Môn.

 

Rồi lại có lời đồn là do kiếm si Tưởng Nhận, vì cầu kiếm không được nên sinh hận ra tay.

 

Lục Thiên Hành tìm Tưởng Nhận suốt mười lăm năm, phát hiện hắn đã sớm mất hết võ công, căn bản không cần kiếm nữa, đương nhiên cũng không còn lý do để g.i.ế.c người.

 

Lại có người nói, hung thủ là giáo chủ ma giáo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-chinh-la-con-nuoi-cua-cap-doi-phan-dien/chuong-3.html.]

 

Thế là Lục Thiên Hành chuyển sang đối phó với ma giáo, một đường c.h.é.m g.i.ế.c thẳng đến tổng đàn.

 

Ta và Đồ Lão Lục chính là hai tên pháo hôi thấp kém bị nó đ.â.m c.h.ế.t trong lúc ấy.

 

Pháo hôi c.h.ế.t quá sớm, dĩ nhiên không thể biết rốt cuộc giáo chủ ma giáo có phải là kẻ thù của Lục Thiên Hành hay không.

 

Ta hỏi nó: "Chúng ta cứu ngươi đúng lúc như vậy, ngươi chưa từng nghi ngờ Hắc Sơn Trại sao?"

 

"Hồi đầu thì có, nhưng mà…"

 

Lục Thiên Hành ngừng một lát, vẫn nói thật: "Không phải ta coi thường mọi người trong trại, nhưng dựa vào bản lĩnh của các ngươi…"

 

Nó chưa nói hết câu, ta đã hiểu rồi.

 

Ta giận dữ: "Thế không phải là ngươi đang coi thường chúng ta sao! Chúng ta đi cướp mười lần thì cũng thành công được hai lần đấy nhé!"

 

Lục Thiên Hành phá lên cười: "Ta có thể giúp các ngươi cướp thành công nhiều hơn."

 

Nó không phải nói suông.

 

Nó thật sự giúp mấy vị đương gia lập kế hoạch cướp bóc tỉ mỉ và chặt chẽ.

 

Ai làm mồi dụ Vương Đại Hổ ra khỏi nhà, ai vào nhà hắn làm công, ai đi do thám vẽ bản đồ địa hình nhà họ Vương, ai canh gác, ai ra tay, dùng binh khí gì, để lại ám hiệu thế nào.

 

Hắc Sơn Trại chưa từng cướp bóc trơn tru đến thế.

 

Sau khi xuống núi, Lục Thiên Hành thậm chí không cần lộ mặt mà vẫn có thể điều binh khiển tướng, quét sạch tài sản nhà Vương Đại Hổ.

 

Đồ Lão Lục chỉ hai đao đã c.h.é.m c.h.ế.t tên cường hào ác bá Vương Đại Hổ kia.

 

Ta còn xông lên bổ thêm hai đao nữa.

 

Chính kẻ này năm xưa đã đề nghị địa chủ dùng muội muội ta để thế nợ.

 

Khi xưa ta yếu đuối, không thể làm gì được hắn.

 

Ngày nay ta vẫn còn kém cỏi, nhưng ta đã có một bộ óc siêu việt là Lục Thiên Hành.

 

Ha ha ha, ánh sáng chính đạo cuối cùng cũng bị chúng ta kéo xuống bùn rồi!

 

Ngày trở về sau vụ cướp, sơn trại náo nhiệt lạ thường.

 

Hiện tại đã có bạc, lại mua được lương thực cùng dược liệu, Tân Gia Viên chắc chắn sẽ được dựng lại.

 

Bọn thổ phỉ mới gia nhập cũng có không ít người có học vấn, có bản lĩnh, không chỉ giúp được việc mà còn kính trọng chúng ta.

 

Người lớn đều uống rượu.

 

Rượu rẻ lại nặng, phần lớn đều say khướt.

 

Ta loạng choạng chân nọ đá chân kia, đi tìm Lục Thiên Hành.

 

“Đồ Thập Lượng? Con trai ngoan, đại công thần, ngươi chạy đi đâu rồi?”

 

Nó chạy đến đỡ ta: “Ta đây mà.”

 

“Con à, nương có quà muốn… ợ … tặng cho ngươi! Xem đây! Kiếm! Dùng búa sắt của ta rèn ra đấy, vừa sắc vừa sáng loáng! Hê hê, có phải rất oai phong không?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận