Dù sao người khác cũng đang cướp, chi bằng để chúng ta giữ còn hơn để lọt vào tay kẻ xấu.
Chúng ta không cướp, chẳng phải mất mặt cả giới sơn tặc sao?
Cuối cùng chúng ta cướp được hai rương châu báu, Bàn Nha còn dắt theo mấy yêu nữ vừa thông minh lại xinh đẹp.
“Phải nói rõ trước, ta đưa các ngươi về sơn trại không phải để các ngươi đi câu dẫn nam nhân! Phải dạy ta làm ăn đàng hoàng, sơn trại nghèo lắm rồi, cần mở rộng thêm vài con đường kiếm tiền.”
Đám yêu nữ: “...”
Cứ thế, chúng ta phi ngựa băng núi trở về Hắc Sơn Trại.
Giang hồ huyên náo, từ nay không còn liên quan đến chúng ta.
Nghe nói trận đại chiến phạt ma lần đó cuối cùng là do triều đình phái binh bình định.
Triều đình vốn đã nhìn đám giang hồ sinh sự này không vừa mắt.
Nhân lúc chính tà lưỡng đạo tổn thất nặng nề, triều đình ra chiếu chiêu an, quả nhiên thu phục được không ít người.
Kẻ hung ác tội nặng, người nên bắt thì bắt, nên g.i.ế.c thì giết, nên xử thì xử.
Còn những môn phái có tài sản, biết nộp thuế, lại có danh tiếng thì được triều đình khoan dung.
Trấn Tây tướng quân lập công lớn, hình như được phong làm vương gia khác họ.
Phu nhân tướng quân cũng từ đó trở thành vương phi.
Không rõ vì lý do gì mà chuyện Lục Nguyên mạo danh Thân Nho Thu đã lặng lẽ biến mất khỏi võ lâm.
Cốc chủ Tàng Nguyệt Cốc Thân Nho Thu vẫn là võ lâm minh chủ, không chỉ giao hảo với các môn phái mà còn có quan hệ tốt với triều đình.
Chỉ nghe nói đệ tử quan môn của ông ta là Lục Thiên Hành, sau khi báo thù cho người thân đã cạn kiệt sức lực mà qua đời.
Một đời kiêu tử võ lâm, đến đây là chấm dứt.
Kiếm Môn từ đó liền biến mất khỏi giang hồ.
Hai năm sau, Hắc Sơn Trại thay da đổi thịt.
Triều đình phái người đến chiêu an, chia đất trên núi cho dân trại, còn phái mấy lão nhân đến dạy chúng ta trồng dược liệu và cây ăn trái.
Mọi người đều có cái ăn cái mặc, có ruộng có hoa lợi, không còn muốn làm sơn tặc đi cướp bóc nữa.
Thư sinh nghèo bị ta bắt làm lao dịch, cuối cùng cũng ném bàn tính và sổ sách trả lại cho ta: “Thiền nương, ta muốn đi thi khoa cử, việc sổ sách này vẫn là ngươi làm đi.”
Ta phiền đến chết, liền đập cửa phòng con gái: “Bàn Nha, chẳng phải Tần Tử Hạc nói muốn tới trại tìm việc làm sao? Hắn có biết làm sổ sách không?”
Bàn Nha giận dữ: “Đã nói bao nhiêu lần, sau này gọi con là Đồ Thanh Dương! Gọi Bàn Nha nghe quê mùa c.h.ế.t được, nhỡ cha mẹ của Tần Tử Hạc ghét cái tên này thì sao?”
Tần Tử Hạc vội cười làm lành: “Bàn Nha thì đã sao, nghe đáng yêu lắm mà. Ta thích thì phụ mẫu ta cũng sẽ thích, Bàn Nha, khi nào nàng theo ta về Thanh Vũ Trang đây? Phụ mẫu ta muốn gặp nàng rồi.”
Ta tức đến nỗi đá bay cánh cửa: “Không cho đi! Nương còn chưa tích đủ sính lễ cho con mà.”
Tức xì khói, ta lại đi tìm Đồ lão Lục: “Nam nhân c.h.ế.t tiệt đó đâu rồi?”
Mấy đứa nhỏ chỉ lên núi cười khúc khích: “Thiền nương, Lục thúc lại lên núi săn rồi.”
Ta phát điên mắng: “Mấy lão già kia thật là, chẳng phải đã nói không được săn b.ắ.n nữa sao? Phải bảo vệ rừng thì mới trồng được dược liệu tốt, Đồ Lão Lục, ngươi cút về đây cho ta!”
Ta xông tới cửa trại, chỉ thấy một thanh niên áo vải xách trường kiếm, cười toe toét không biết xấu hổ: “Nương, ta lại không có nhà để về rồi, phòng của ta còn trống không?”
Ta vừa mắng vừa cười: “Cô cô ngươi đã làm vương phi rồi mà ngươi còn mặc áo vải giả nghèo cái gì? Trong vương phủ không để dành phòng cho ngươi à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-chinh-la-con-nuoi-cua-cap-doi-phan-dien/chuong-12.html.]
“Ta sống không quen.”
Thanh niên móc ra mười lượng bạc từ trong túi: “Nương không phải đang tích tiền cưới gả cho muội muội sao? Ta còn nợ nương mười lượng, cố ý quay về trả đây.”
Ta giật lấy, lau nước mắt ở khóe mắt: “Xem như ngươi còn lương tâm, biết trả nợ là tốt rồi.”
Liếc nhìn thanh kiếm trong tay hắn, ta cau mày khinh bỉ: “Chẳng phải ngươi đọc nhiều sách lắm sao, sao lại đặt cho thanh kiếm cái tên tệ hại vậy?”
Thanh niên nhướng mày: “Thiết Chùy Kiếm nghe không oách à? Rất có cá tính đó.”
Nói xong lại uể oải theo ta vào trong.
Rất nhiều tiểu sơn tặc chưa từng gặp hắn liền tò mò hỏi: “Thiền nương, người này là ai vậy?”
“Con trai ta, Đồ Thập Lượng, trước kia đi chu du giang hồ.”
“Sao lại quay về rồi? Giang hồ không thuận lợi à?”
Đồ Thập Lượng nhịn cười, đáp: “Quả thật là không thuận lợi, đành về ăn bám phụ mẫu.”
Nghe động tĩnh, Đồ Thanh Dương từ trong phòng lao ra: “Ca! Huynh về rồi sao? Muội nhớ huynh muốn chết!”
Nàng học hỏi được cách trang điểm từ đám yêu nữ, nay đã biết cách tô điểm bản thân.
Thiếu nữ đẹp như đào như lê, tựa hồ một cánh bướm bay tới, nhào vào lòng Đồ Thập Lượng.
“Ca! Lần này huynh về là không đi nữa đúng không?”
Đồ Thập Lượng xoa đầu muội muội, vừa định nói mấy câu cảm thán thì thấy Tần Tử Hạc đi theo ra, trợn tròn mắt: “Lục, Lục…”
Đồ Thập Lượng lập tức sa sầm mặt: “Cho ngươi một cơ hội, gọi anh rể đi.”
Ánh nắng mùa hạ xuyên qua tán cây long não trong sân, loang loáng chiếu xuống khiến cả ngôi nhà tràn đầy tiếng cười rộn rã, không khác nào một gia đình bình thường sống ở núi rừng yên ả.
Hàng xóm đi ngang cười hỏi: “Thiền nương, con trai về rồi à?”
Ta gật đầu liên tục: “Phải đó, phải đó. Tối nay mời mọi người ăn chè trôi nước nhé.”
“Ai mà ăn chè trôi, Trung thu sắp đến rồi, làm vài cân bánh trung thu ăn mới đúng chứ.”
“Được thôi, được thôi. Cả nhà đoàn tụ, ăn thêm vài cái cũng tốt!”
Đồ Lão Lục rốt cuộc cũng trở về, tay xách một con thỏ rừng còn sống nhảy nhót, nói với ta:
“Thiền nương, ta bắt được con thỏ tặng nàng, không ăn cũng được, nuôi chơi cũng hay. Nàng đặt cho nó cái tên đi?”
Ta bế con thỏ vào lòng, suy nghĩ một chút rồi nói: “Gọi nó là A Quyên đi.”
A Thiền A Quyên, ý là Thiền Quyên.
Trăng rằm còn chưa tới, nhưng chẳng mấy chốc nữa là tròn. (*)
(*) 婵娟 / Thiền Quyên còn có nghĩa là trăng tròn.
Cả nhà chúng ta cuối cùng đã đoàn tụ.
Cho nên…
Chỉ mong bên nhau dài lâu, ngàn dặm vẫn cùng ngắm Thiền Quyên.
(Toàn văn hoàn)