“Thiền nương, ngươi ngốc rồi sao? Cây búa sắt của ngươi mất rồi, sau này lấy gì mà đập người?”
“Thì ta tính sổ sách, ngươi từng nói nữ nhân biết chữ đọc sách cũng là người có bản lĩnh mà.”
Lục Thiên Hành cõng ta say khướt về căn lều dựng tạm, rồi kéo cả Bàn Nha đang đang liều mạng đấu rượu với đám nam nhân trở về.
Ngay cả Đồ Lão Lục đang khoác lác với đám thổ phỉ mới đến cũng bị nó lôi về luôn.
“Cha nương, muội muội, ta phải đi rồi.”
Nó nói với vẻ rất nghiêm túc, nhưng ba người chúng ta đều đang say, toàn nói những lời mê sảng.
“Đồ Thập Lượng, con trai của ta, đại công thần, hê hê!”
“Dám coi thường bản cô nương? Ta là người muốn trở thành yêu nữ ma giáo đó!”
“Bàn Nha ngốc, cửa ma giáo mở hướng nào con có biết không? Hôm nào cha đưa con đi! Cha có người chống lưng!”
Lục Thiên Hành dở khóc dở cười: “Tóm lại ta đã sắp xếp hết chuyện sau này cho các ngươi rồi, Hắc Sơn Trại sẽ ngày càng tốt hơn. Trên người ta mang huyết hải thâm cừu, không thể không báo, chỉ là không thể liên lụy đến các ngươi. Bảo trọng.”
Nó không quỳ xuống dập đầu, chỉ nhẹ nhàng đắp lên người chúng ta mấy bộ y phục mới may xong.
Ngày hôm sau tỉnh rượu, dưới gối của ta có một phong thư tuyệt mệnh, Đồ Thập Lượng của Hắc Sơn Trại từ đó biệt tích giang hồ.
Từ đây, giang hồ xuất hiện một kẻ độc hành dùng một thanh kiếm gọi là Thiết Chùy Kiếm, tương truyền hắn là huyết mạch cuối cùng của Lục gia Kiếm Môn trên đời này.
Cũng có người nói Độc Nhất Hữu Nhị đã tái xuất nhân gian, chính là nằm trong tay Lục Thiên Hành.
Lục Thiên Hành rời đi tiêu sái, nhưng người khổ sở lại là ta.
Cả trại đều đi tìm nó, ta chỉ có thể không ngừng bịa chuyện, nói nó ra ngoài bôn tẩu giang hồ rồi.
Bàn Nha làm ầm lên: “Nương, ca ca con đâu? Có phải bị ma giáo bắt đi rồi không? Chúng ta có nên đi cứu ca ca không?”
Ta phiền muốn chết: “Đã nói là ca ca con đến kỳ phản nghịch, bỏ nhà ra đi thôi, liên quan gì đến ma giáo? Ma giáo cách Hắc Sơn Trại cả ngàn dặm, con đừng tưởng ta không biết con đang toan tính gì! Mau ngoan ngoãn ở lại Hắc Sơn Trại, không được đi đâu hết!”
Bàn Nha quay sang làm phiền cha nó: “Cha, không phải cha có người chống lưng sao? Có thể giới thiệu con gia nhập ma giáo không?”
Đồ Lão Lục cười gượng: “A ha ha… Thật ra đường đến ma giáo hơi xa đó, hay là đừng đi nữa?”
Bàn Nha mười bốn tuổi bắt đầu muốn ngó ra ngoài thế giới.
Để tránh nó cũng bỏ nhà ra đi, ta đành đáp ứng: “Đợi khi sơn trại dựng lại xong, chúng ta sẽ cùng con xuống núi.”
Lục Thiên Hành không thất hứa, của cải cướp được từ Vương Đại Hổ đủ để chúng ta xây dựng lại gia viên.
Một vụ cướp lớn như vậy, không hiểu sao quan phủ lại mãi không bắt được hung thủ là chúng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-chinh-la-con-nuoi-cua-cap-doi-phan-dien/chuong-4.html.]
Trái lại, nhờ lần đó mà Hắc Sơn Trại danh vang thiên hạ, trên giang hồ cũng có được chút thanh danh.
Nghe đồn là tổ chức chuyên cướp của người giàu, giúp đỡ kẻ nghèo, ra tay tàn nhẫn, là một thế lực lừng lẫy trong vùng này.
Có điều, gọi bọn ta là “ác phỉ Đông Lâm” không phải quá khó nghe rồi sao? Rõ ràng trong trại chỉ toàn là dân thường bị dồn đến bước đường cùng thôi mà!
Tóm lại, giờ không ai dám trêu chọc chúng ta nữa.
Chỉ cần không gặp phải thiên tai, dựa vào việc trồng trọt và săn b.ắ.n làm nghề phụ, chúng ta vẫn có thể sống yên ổn.
Hắc Sơn Trại cuối cùng cũng thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt toàn bộ.
Phu nhân của đại tướng quân lãnh khốc kia rốt cuộc vẫn vì cháu trai mà nương tay với chúng ta.
Ba năm sau, chúng ta có một mái nhà mới.
Nhà mới rất lớn, xây thêm mấy gian phòng.
Không còn như trước đây bốn người chen chúc một phòng, ta và trượng phu muốn thân mật một chút cũng phải đợi lúc bọn trẻ không có nhà, ta và Bàn Nha đi tắm cũng không phải đuổi hai nam nhân ra ngoài.
Về sau đợi Đồ Thập Lượng trở về, cũng có thể có phòng riêng rồi.
Chỉ là nghe nói nó đã sớm tìm được Tưởng Nhận mất hết võ công, xác nhận kẻ thù diệt môn không phải hắn.
Lại một lần nữa, nó tra ra manh mối dẫn đến ma giáo.
Chỉ là lần này cả nhà ba người chúng ta chưa đến mức phải rơi vào cảnh làm pháo hôi cho ma giáo.
Ta tìm một thư sinh thật thà trong đám sơn tặc mới đến, giao việc quản lý sổ sách cho hắn rồi đưa cả nhà xuống núi.
Con gái đã nhất quyết muốn làm yêu nữ ma giáo, vậy thì đã đến lúc để nó thấy thế gian hiểm ác nhường nào!
Nhưng mà…
“Đồ Thanh Dương! Con đã đánh chạy tám vị thiếu hiệp rồi đó! Con định làm gì hả? Người ta chỉ muốn đến hỏi danh tính của con thôi mà!”
Bàn Nha bĩu môi, lười biếng nói: “Ca ca nói ai không đẹp trai bằng huynh ấy đều là đầu heo. Giang hồ này đúng là lạ lùng, đến một mỹ nam cũng không có?”
Chủ quán trà nghe xong cười hô hố: “Giang hồ không thiếu thanh niên tuấn tú đâu, đệ tử thân truyền của minh chủ võ lâm không phải là nhân tài hiếm có đó sao? Nghe nói tháng sau Võ Lâm Minh sẽ mở đại hội ở Tuyền Sơn, bàn kế hoạch thu phục ma giáo, rất nhiều nữ hiệp cũng kéo tới đó xem náo nhiệt.”
Ta lập tức cảm thấy có điềm không lành, nhìn Đồ Lão Lục một cái rồi hỏi: “Không biết vị đệ tử thân truyền đó là ai?”
“Là Lục Thiên Hành, Lục thiếu hiệp. Võ nghệ cao cường, tài mạo song toàn, là tân tú trẻ tuổi có tiềm lực nhất trong giới võ lâm hiện nay, chỉ có điều tên kiếm của hắn khó nghe lắm.”
Mười năm chúng ta phí công vô ích, Lục Thiên Hành cuối cùng vẫn trở thành đồ đệ của minh chủ võ lâm.