Nam Chính Là Con Nuôi Của Cặp Đôi Phản Diện

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lòng cảm động vừa dâng lên của Lục Thiên Hành lập tức bị dập tắt.

 

Khặc khặc khặc, bọn ta là phản diện mà! Ai thèm đau lòng cho ngươi chứ!

 

Đến Hắc Sơn Trại, gã giữ cửa Ngưu Nhị lớn tiếng hô: “Lục đương gia về rồi!”

 

Một đám người nhốn nháo ùa ra đón.

 

Đại đương gia cười hớn hở hỏi: “Lão Lục lần này xuống núi có mang về chiến lợi phẩm gì không?”

 

Đồ Lão Lục rụt cổ đáp: “Bẩm đại đương gia, lần này… không có…”

 

Mặt đại đương gia cứng lại: “Ngươi nói lại lần nữa xem?”

 

Ta vội vàng nhảy khỏi lưng Lục Thiên Hành, rụt rè tiếp lời: “Đại đương gia, cái tên môn chủ Kiếm Môn kia mệnh khắc quá xấu, bọn ta còn chưa kịp cướp thì hắn đã bị diệt môn rồi. Cả nhà cửa đều cháy sạch!”

 

“Cái gì? Diệt môn? Mẹ nó, lão già kia không thể c.h.ế.t muộn một ngày được sao?”

 

Ánh mắt Lục Thiên Hành lóe lên hàn quang, siết chặt nắm tay, suýt lao lên.

 

Bởi vì môn chủ Kiếm Môn chính là phụ thân nó.

 

Ta gắt gao kéo tay nó lại, phụ họa theo đại đương gia: “Đúng đúng! Hại bọn ta tay trắng trở về!”

 

Đại đương gia chửi ầm lên, giơ tay đánh Đồ Lão Lục: “Ngươi đúng là đồ vô dụng! Kêu ngươi xuống núi cướp của một thằng ngốc mà cũng làm không xong, ta giữ ngươi làm gì!”

 

Đánh được nửa chừng, hắn thấy Lục Thiên Hành: “Thằng nhóc này ở đâu ra?”

 

Ta che chở cho Lục Thiên Hành, lau nước mắt ai oán nói: “Đây là con trai của ta, tuy chưa từng gặp mặt nhưng cốt nhục tương liên!”

 

Đại đương gia giận đến mức đầu bốc khói: “Mẹ nó, ngươi mới mười tám tuổi lòi đâu ra một thằng bé bảy tám tuổi! Ngươi tưởng lão tử mù chắc?”

 

Tóm lại, sau khi đánh cho vợ chồng ta một trận tơi bời, cái tên xui xẻo Lục Thiên Hành rốt cuộc cũng được ở lại sơn trại.

 

Ta và Đồ Lão Lục lê lết thân tàn, dắt nó trở về căn nhà nhỏ nghèo xác xơ của hai vợ chồng.

 

Trên giường đất, một bé gái bốn tuổi đang ngủ say.

 

Ta vứt luôn cây búa sắt, lao tới ôm chầm lấy con gái: “Bàn Nha của ta, bảo bối của ta, cha nương về rồi đây!”

 

Đứa nhỏ bị chúng ta làm ầm lên nên tỉnh giấc, lồm cồm bật dậy, vừa thấy mặt ta liền hét toáng: “Cha! Nương! Hai người về rồi!”

 

Lục Thiên Hành chưa từng thấy đứa nhỏ nào khí lực dồi dào đến vậy, bị dọa cho giật bắn.

 

Đồ Lão Lục cũng vứt luôn đại đao, nhào tới: “Bàn Nha ơi, con gái ngoan của cha.”

 

Bàn Nha tát cái bốp lên mặt hắn: “Cha xấu xí, tránh ra.”

 

Con bé mắt sáng như sao, ngó chằm chằm thiếu niên lạ mặt mới xuất hiện trong phòng, nhảy phốc từ giường đất xuống, lao tới ôm chặt lấy đùi Lục Thiên Hành, chớp mắt nũng nịu: “Ca ca đẹp trai quá, nhất định là hôn phu của muội phải không?”

 

Lục Thiên Hành xách con bé lên, mặt lạnh như tiền: “Ta khắc vợ, ai gả cho ta là chết.”

 

Bàn Nha lập tức đổi sắc mặt: “Nam nhân thúi mau buông tay! Đừng có đụng vào lão nương!”

 

Lục Thiên Hành: “…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-chinh-la-con-nuoi-cua-cap-doi-phan-dien/chuong-2.html.]

Chết tiệt, sao ta lại quên mất con gái mình đời trước là yêu nữ ma giáo, đại họa của thiên hạ cơ chứ!

 

Nghĩ tới kết cục đời trước con gái bị vạn tiễn xuyên tâm, ta với Đồ Lão Lục đành thì thào bàn bạc: “Chúng ta nuôi con dễ dạy hư nó, hay là để Lục Thiên Hành dạy dỗ thử xem?”

 

“Cái tên mặt quan tài đó có thể dạy được sao?”

 

“Tiểu sư muội của hắn không phải cũng được hắn dạy nên người đó sao? Lúc trước còn là đệ nhất tài nữ võ lâm kia kìa.”

 

“Nghe cũng có lý.”

 

Vậy là hai vợ chồng chúng ta thẳng tay vứt Bàn Nha cho Lục Thiên Hành.

 

“Ngươi, từ nay chịu trách nhiệm chăm sóc muội muội.”

 

Lục Thiên Hành liếc nhìn muội muội tròn vo, hít sâu một hơi, cố gắng nhẫn nhịn.

 

Từ đó Lục Thiên Hành đổi tên thành Đồ Thập Lượng, trở thành một tiểu sơn tặc của Hắc Sơn Trại.

 

Đám trẻ con trong trại không cần đi cướp bóc.

 

Việc chúng phải làm là chặt củi, trồng trọt, nuôi gà vịt thỏ cùng lợn rừng, còn phải luyện b.ắ.n ná.

 

Lục Thiên Hành xuất thân danh môn kiếm phái, là thiên chi kiêu tử, chưa từng đụng đến mấy việc thô kệch ấy.

 

Kết quả bị lợn rừng rượt cho chạy trối chết, rớt luôn một chiếc giày.

 

Ta ôm Bàn Nha cười sằng sặc: “Nha đầu, nhìn ca ca con kìa, ngốc c.h.ế.t được ha ha!”

 

Đồ Lão Lục nhét cho Lục Thiên Hành cây rìu to tổ chảng, dạy nó chặt củi, còn ra nhiệm vụ: “Không chặt xong hai mươi gốc cây này thì đừng mong ngủ.”

 

Khổ qua nhỏ Lục Thiên Hành cắn răng chịu đựng suốt hai đêm, đau lưng nhức mỏi, rốt cuộc cũng chặt xong đống củi kia.

 

Chúng ta vốn là những nhân vật phụ của phụ, bị hy sinh trên con đường trở thành đại hiệp của Lục Thiên Hành.

 

Giờ ta lại nuôi Lục Thiên Hành thành nhân vật phụ, liệu nó có còn chọn hy sinh bọn ta nữa không?

 

“Nương? Nương? Gọi người đó.”

 

Ta hoàn hồn, đáp: “Ca ca con trưởng thành rồi, cũng đến lúc ra ngoài bôn ba một chuyến. Hắn chưa có kinh nghiệm đi cướp, bị bắt được là toi ngay, nương sẽ tìm cho hắn một binh khí vừa tay.”

 

Ta tìm tới gã giữ cửa là Ngưu Nhị: “Lò rèn nhà ngươi còn đó không? Có làm được binh khí không?”

 

Ngưu Nhị thấy ta liền xua tay lia lịa: “Ta không có tay nghề của cha ta đâu, không rèn được búa sắt.”

 

Ta quẳng cái búa sắt cho hắn: “Ai bắt ngươi rèn búa? Đem hai cục sắt này nấu chảy, giúp ta rèn một thanh kiếm.”

 

Kiếm pháp gia truyền của Lục Thiên Hành nổi danh thiên hạ, kiếm mới là thần binh nó cần.

 

Búa sắt của ta cũng là bảo vật, nghe đồn có chứa kim loại quý hiếm. Lúc cha của Ngưu Nhị còn sống, ông ấy đã năn nỉ ta mấy lần mà ta cũng không chịu đem đi luyện kiếm.

 

Nhưng hiện tại Lục Thiên Hành có thể sẽ rời đi.

 

Con đường báo thù của nó gian nan như vậy, ta dù sao cũng là nương nó, sao có thể trơ mắt nhìn nó đi chịu chết?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận