Nam Chính Là Con Nuôi Của Cặp Đôi Phản Diện

Chương 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời vừa thốt ra, quần hùng lập tức chấn động.

 

Vị minh chủ võ lâm đức cao vọng trọng Thân Nho Thu lại chính là Lục Nguyên, môn chủ Kiếm Môn giả trang?!

 

Nam nhân mang gương mặt Thân Nho Thu đứng chắn trước Lục Thiên Hành đang trọng thương, thần sắc bi thương: “Hôm đó ngươi đến Kiếm Môn cướp đoạt pháp bảo của ta, đúng lúc Thân huynh đến nhà ta làm khách, ta ra ngoài mua rượu nên không có mặt. Ngươi ngông cuồng sát hại, còn thiêu đốt nhà ta, bức thê tử ta giao ra pháp bảo. Thân huynh vì ta ngăn cản ngươi tạo sát nghiệt, nào ngờ ngươi tâm địa độc ác, lại dùng độc hại c.h.ế.t huynh ấy.”

 

Giáo chủ ma giáo vận công hộ tâm, cười khinh miệt: “Hắn tự làm ra vẻ, mất cảnh giác thì trách ai được?”

 

Lục Nguyên đỡ con trai dậy, tức giận kể lại chuyện xưa.

 

Mười ba năm trước giáo chủ ma giáo lộng hành ngang ngược, ngạo mạn vô cùng, lại sinh dã tâm muốn xưng vương lập quốc.

 

Song giang hồ đâu phải triều đình.

 

Làm một phản phái ác ma chuyên cướp bóc, đoạt được tài phú và địa vị sao sánh bằng việc danh chính ngôn thuận, được triều đình công nhận là vương gia?

 

Hắn để mắt tới một vị vương gia nhu nhược vô năng, muốn đoạt lấy thân phận của y.

 

Nhưng hắn vốn không phải hoàng tộc chính thống, liền mưu tính đến bí dược trấn môn của Kiếm Môn là Độc Nhất Hữu Nhị.

 

Hắn muốn biến mình thành vị vương gia kia để hưởng thụ vinh hoa phú quý, địa vị và quyền lực của bậc vương hầu.

 

Độc Nhất Hữu Nhị của Kiếm Môn vốn là một thần dược truyền nhiều đời.

 

Dược này có thể giúp những người bị tàn tật tay chân hay lục phủ ngũ tạng tạo ra thân thể hoặc cơ quan mới, để tránh rơi vào cảnh tàn phế.

 

Chỉ là sau bao lần chiến loạn và thay đổi triều đại, hưng suy của gia tộc, dược này dần thất truyền trong giang hồ.

 

Trong tay Lục gia chỉ còn lại duy nhất một phần Độc Nhất Hữu Nhị.

 

Ngày Kiếm Môn gặp đại kiếp, Thân Nho Thu liều c.h.ế.t cứu lấy con trai Lục Nguyên, chính là Lục Thiên Hành.

 

Khi đó ông ta đã trúng độc sâu nặng, tính mạng như ngọn đèn trước gió.

 

Nếu cứ thế mà c.h.ế.t thì giang hồ vừa yên ổn sẽ lại một lần đại loạn, Tàng Nguyệt Cốc mà ông ta khổ tâm gây dựng ắt cũng bị ma giáo hủy diệt.

 

Trước lúc lâm chung, ông ta dũng cảm cầu xin Lục Nguyên thay mình sống tiếp với thân phận Thân Nho Thu, để bảo hộ đám đồ đệ còn non dại kia, thay ông ta xoay vần giữa các đại môn phái.

 

Đổi lại Lục Nguyên có thể lợi dụng tài nguyên của Tàng Nguyệt Cốc và danh vọng của Thân Nho Thu để báo thù cho Kiếm Môn.

 

Thế là Lục Nguyên dùng đến phần Độc Nhất Hữu Nhị cuối cùng.

 

Ông ta an trí sơ qua cho con trai, sau đó tìm một nơi hẻo lánh thoa thuốc lên phần mặt và tứ chi lộ ra ngoài của Thân Nho Thu, rồi sao chép toàn bộ lên thân mình.

 

Trong lúc đang đợi dược phát huy tác dụng, ta và Đồ Lão Lục vô tình xuất hiện, cứu đi Lục Thiên Hành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-chinh-la-con-nuoi-cua-cap-doi-phan-dien/chuong-11.html.]

 

Chân tướng bày ra trước mắt, ta và Đồ Lão Lục chợt hiểu rõ mọi chuyện.

 

Thì ra kiếp trước minh chủ võ lâm có thể nhanh chóng cứu Lục Thiên Hành, hết lòng dạy dỗ, xem nó như con ruột, nâng đỡ nó trở thành ánh sáng chính đạo, là vì ông ta vốn chính là thân phụ của Lục Thiên Hành.

 

Chỉ là hiện tại thân phận ông ta đã đổi, không thể lấy danh nghĩa Lục Nguyên để đối diện với con trai, chỉ đành để con mình khổ sở truy tìm chân tướng, âm thầm tương trợ, báo thù cho thân nhân.

 

Kiếp này Lục Thiên Hành lên núi làm một tiểu sơn tặc, tuy không còn cảnh y phục hoa lệ, cơm ngon áo đẹp, nhưng cũng không cần gánh vác áp lực của ánh sáng chính đạo, được sống những năm tháng thiếu niên yên ổn, tự do tự tại.

 

Lục Thiên Hành hiện tại không còn là thiếu hiệp mặt lạnh như quan tài, thái độ đối với phản phái nào cũng căm hận đến tận xương, ra tay tàn nhẫn không chút nương tình.

 

Mà là một thiếu niên anh hùng, có lúc bị ba người chúng ta chọc đến giậm chân, có lúc bày ra bộ mặt khó ở với bằng hữu, có lúc lại khoan dung với những phản diện nho nhỏ.

 

Phụ tử tuy chưa nhận nhau nhưng phối hợp ăn ý, liên thủ ổn định Võ Lâm Minh, dồn ép ma giáo vào chỗ chết.

 

Họ cùng đứng thẳng vai nhau, lạnh lùng quát: “Hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của các ngươi!”

 

Bất kể người đời có nhìn nhận trận chiến này như một kỳ thoại võ lâm ra sao, thì trận đại chiến phạt ma hôm nay tuyệt đối sẽ không dừng lại!

 

Trận chiến kéo dài thêm hai ngày, cuối cùng giáo chủ ma giáo c.h.ế.t dưới kiếm của Lục Thiên Hành.

 

Những môn phái bàng quan bấy lâu nay liền xông ra như ong vỡ tổ, toan ngồi hưởng ngư ông đắc lợi.

 

Kẻ địch khó đối phó nhất là do cha con Lục gia tiêu diệt.

 

Vậy mà vừa xoay người đã bị những kẻ tự xưng chính đạo mắng chửi là Lục Nguyên lừa đời dối thế.

 

Tần Tử Hạc bị kẹt giữa hai phe, cố gắng phân bua: “Bất luận ra sao, mười ba năm qua cũng là Lục môn chủ đứng ra dốc lòng giữ gìn trật tự giang hồ mà.”

 

“Hừ, còn nói Thân Nho Thu cầu xin hắn thay thế ông ta, người c.h.ế.t rồi Lục Nguyên nói gì chẳng được.”

 

“Đúng vậy! Cả Tàng Nguyệt Cốc to lớn như thế, giờ chẳng phải đã lọt hết vào tay hắn, bị hắn khống chế toàn bộ rồi sao?”

 

“Giả nhân giả nghĩa!”

 

...

 

Tàn dư ma giáo tháo chạy tan tác, còn đám người chính đạo thì tụ tập lại lời ra tiếng vào không dứt.

 

Bàn Nha nhìn một hồi, bình luận: “Những kẻ này thật xấu xí, mặt mũi ghê tởm, so với bọn họ, tam đương gia còn được xem là mày ngài mắt sáng.”

 

Lục Thiên Hành có cha ruột bảo hộ, tất nhiên không c.h.ế.t được.

 

Chúng ta quyết định lẻn vào sào huyệt ma giáo cướp lấy vàng bạc rồi chuồn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận