Tần Tử Hạc cười gượng hai tiếng: “Giang hồ quả thật là nhân tài xuất hiện lớp lớp, mấy năm nay có không ít hiệp khách độc hành nổi danh. Nếu ba vị không chê, hay là cùng ta đi đến Tuyền Sơn?”
Bàn Nha đảo mắt: “Ngươi có môn phái rồi, có thể vào ở thẳng trong Võ Lâm Minh không?”
Tần Tử Hạc: “Võ Lâm Minh không phải một địa danh mà là một tổ chức giang hồ... Nói tóm lại, nơi tổ chức đại hội võ lâm là Tàng Nguyệt Cốc ở Tuyền Sơn, chính là địa bàn của minh chủ võ lâm Thân Nho Thu. Nếu các ngươi đồng hành cùng ta, ta sẽ viết thư báo trước, nhờ họ giữ thêm hai gian khách phòng.”
Bàn Nha lại hỏi: “Vậy Lục Thiên Hành cũng ở Tàng Nguyệt Cốc sao?”
“Lục thiếu hiệp là đệ tử thân truyền của Thân minh chủ, tất nhiên là có mặt.”
Bàn Nha: “Vậy đi đi đi, mau lên xe!”
Tần Tử Hạc kinh ngạc: “Đồ cô nương gấp gáp vậy sao?”
Bàn Nha: “Đúng đó, ta vội đi cướp nam nhân!”
Tần Tử Hạc: “…"
Ta vội vàng chữa lời: “Ý con gái ta là, nó muốn được diện kiến phong tư anh tuấn của Lục thiếu hiệp.”
Tần Tử Hạc buồn bã: “Thôi, đừng nói nữa, ta hiểu mà, ai bảo người ta đứng đầu bảng Thiếu niên anh hùng chứ?”
Ai... cũng không trách Tần Tử Hạc đau lòng.
Chỉ trách Lục Thiên Hành là thiên tài xuất chúng, vai chính của cả thiên hạ, bị chúng ta lừa về sơn trại mai danh ẩn tích suốt mười năm, nay vừa tái xuất liền trở thành nhân vật đỉnh lưu.
Chỉ không biết bây giờ nó bái danh sư, gặp lại thân thích nghèo nàn như chúng ta thì có còn nguyện ý nhận người thân hay không.
Có xe ngựa của Tần gia đi cùng, nửa tháng sau chúng ta đến được Tàng Nguyệt Cốc.
Dọc đường còn gặp không ít người quen mặt.
Ta âm thầm nhắc nhở Bàn Nha: “Gặp Lục thiếu hiệp đừng có kêu la ầm ĩ, sẽ khiến người ta nghĩ chúng ta thất học, thiếu phép tắc.”
Bàn Nha vừa lau cây trường thương mà tam đương gia tặng, vừa thản nhiên nói: “Nương, nếu con muốn cướp nam nhân về làm phu quân, vậy phải chuẩn bị bao nhiêu sính lễ nhỉ? Người giang hồ có coi trọng chuyện đó không?”
Ta ngửa đầu nhìn trời.
Nói sao đây nhỉ, theo nguyên tắc của Hắc Sơn Trại do ca ca ngươi đặt ra, người bị cướp nếu không đồng ý, dù có đưa bao nhiêu sính lễ cũng không được cưỡng ép người ta.
Nhưng giờ ngươi lại muốn cướp chính “nguyên tắc” ấy, ta cảm thấy nguyên tắc... cũng có thể linh hoạt một chút... nhỉ?
Lúc chúng ta đi theo thị tòng của Tàng Nguyệt Cốc vào trong, “nguyên tắc” đột ngột xuất hiện.
“Tần huynh đến sớm thế này, tại hạ thất lễ rồi... Đồ Thanh Dương?”
Người đang chào hỏi Tần Tử Hạc nhất thời sững người tại chỗ.
Sau ba năm không gặp, Lục Thiên Hành đã thay da đổi thịt, trở thành thiếu hiệp lạnh lùng như ánh trăng treo cao.
Bàn Nha nhìn thấy nam nhân mà mình định cướp cũng khựng lại.
Ta tưởng nó sẽ gọi “ca ca”, nào ngờ nó quay đầu đẩy ta ra phía trước, sốt ruột thì thầm:
“Nương, mau giấu tiền đi! Khoản phí bảo kê kia người chưa ghi sổ đâu!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-chinh-la-con-nuoi-cua-cap-doi-phan-dien/chuong-6.html.]
Ta: “…"
Khốn kiếp! Quên mất tên nghịch tử Lục Thiên Hành kia bắt ta phải ghi từng đồng một!
Hu hu hu… tiền riêng chúng ta cực khổ kiếm được, nó dựa vào đâu mà đòi kiểm toán chứ!
Tần Tử Hạc đầu óc mơ hồ bị đuổi đi.
Trong khách phòng, thiếu hiệp mặt lạnh Lục Thiên Hành đóng cửa lại, ánh mắt bức người liếc nhìn chúng ta: “Lá thư ba năm trước ta để lại, các người có thấy không?”
Chúng ta ngoan ngoãn gật đầu: “Thấy rồi.”
“Thấy rồi thì nên ngoan ngoãn ở lại Hắc Sơn Trại, sao lại xuống núi?”
Bàn Nha thành thật đáp: “Ca, huynh biết rõ muội mà, muội muốn làm yêu nữ ma giáo, mà bước đầu tiên không phải là xuống núi gia nhập ma giáo sao?”
Lục Thiên Hành hít sâu một hơi, gân xanh trên trán giật giật: “Hắc Sơn Trại hiện tại cũng có chút danh tiếng, vẫn chưa đủ cho muội vênh váo hả? Còn dám mơ làm ma giáo?”
Bàn Nha bĩu môi: “Không gặp thì không biết, gặp rồi mới thấy bọn họ rất đáng ghét. Ca, muội không làm yêu nữ ma giáo nữa đâu, bọn họ phân biệt giới tính, không làm đồng nghiệp tốt được.”
Lục Thiên Hành hài lòng, lại hỏi: “Vậy sao còn mò đến Tàng Nguyệt Cốc gây chuyện?”
Ta còn chưa kịp cản, Bàn Nha đã hớn hở mở miệng: “Ca, muội nghe nói tiểu đồ đệ của minh chủ Võ Lâm cực kỳ tuấn tú, muội định cướp hắn về làm lang quân. Huynh quen nơi này, chắc biết người đó chứ? Nghe nói họ Lục.”
Lục Thiên Hành: “Muội vừa nói muội định làm gì? Cướp ai?”
Bàn Nha tỉnh bơ đáp: “Thì là Lục Thiên Hành, lang quân trong mộng của vô số thiếu nữ giang hồ đó.”
Lục Thiên Hành cười như không cười: “Muội ngay cả người cũng chưa từng gặp, lại muốn cướp hắn về làm lang quân?”
“Cô nương các nơi đều thích mà, bọn họ đâu có mù, Lục Thiên Hành đương nhiên là người tốt nhất rồi. Muội mà cướp được hắn về làm lang quân, chẳng phải rất có thể diện sao?”
“Chỉ vì thể diện?”
“Đúng thế, muội mới mười bảy tuổi, có thể có tâm tư xấu gì chứ? Muội chỉ muốn cướp một ý trung nhân thôi mà.”
“...”
Lục Thiên Hành trừng mắt nhìn ta cùng Đồ Lão Lục, giận đến mức lửa hừng hực bốc lên.
“Ta chỉ rời đi ba năm, ai tới nói cho ta biết, Đồ Thanh Dương rốt cuộc bị ai dạy dỗ thành ra cái dạng này hả?”
Ta co vai rụt cổ: “Con à, con biết nương mà, ta không phải loại mê sắc, ta chỉ tham tiền thôi.”
Đồ Lão Lục cũng ôm đại đao co rúm trên ghế: “Con à, con cũng biết cha rồi đó, cha tuy thường đi cướp tiền nhưng chưa từng cướp người.”
Bàn Nha thì đầy nghi hoặc: “Cái này cũng phải dạy sao? Thích thì cướp chẳng phải là nguyên tắc cơ bản của thổ phỉ sao?”
Lục Thiên Hành: “Muội biết ta là ai không?”
“Là Đồ Thập Lượng.”
“Đồ Thập Lượng chỉ là danh tính ta dùng ở Hắc Sơn Trại, tên thật của ta là Lục Thiên Hành, là con trai độc nhất của môn chủ Kiếm Môn.”