Từ khi mất cây búa sắt, bản lĩnh đánh nhau của ta tụt dốc không phanh, chỉ còn biết dựa vào Đồ Lão Lục chắn trước.
Dọc đường đi, thân thể hắn mang thêm không ít vết thương, Bàn Nha càng nhìn càng tức, đánh đối phương tơi bời hoa lá.
Không thể không công nhận, con gái được Lục Thiên Hành dạy dỗ, quả thật phong tư xuất chúng.
Trái lại Mạnh Sương Sương kiếp này thành sư tỷ của Lục Thiên Hành, cầm kỳ thư họa thì biết chút ít nhưng không giỏi cái nào, tính tình kiêu căng, võ nghệ lại kém cỏi.
Dù được các sư huynh che chở, rốt cuộc cũng không thể trở thành đệ nhất tài nữ võ lâm.
Bàn Nha thì dứt khoát hạ gục địch nhân trong nháy mắt, ngược lại nổi danh vang dội, được tôn kính gọi một tiếng Đồ nữ hiệp.
Tần Tử Hạc thấy vũ khí trong tay Bàn Nha quá tầm thường, không xứng với thân phận của nó, liền bỏ tiền mua tặng một món thần binh. Khi duỗi ra thì là roi, thu lại thì thành thương.
Bàn Nha mừng rỡ vô cùng, đặt tên cho nó là Thanh Dương Thương giống tên mình.
Tần Tử Hạc ngẩn người: “Tên... giản dị vậy sao?”
Đồ Thanh Dương thi triển thương pháp, lúc thì như roi, khi thì như thương, thoắt lại như kiếm, chiêu thức kỳ dị khiến người không lường nổi.
Rõ ràng nó không liên quan gì tới Lục Thiên Hành, nhưng trong đội lại trở thành cộng sự ăn ý nhất.
Chém g.i.ế.c một đường tiến tới, nay đã là nhân vật kiệt xuất trong giang hồ.
Ta nghi rằng Lục Thiên Hành khi còn nhỏ lén dạy Bàn Nha một ít bí kíp của Kiếm Môn, còn cố tình biến đổi chiêu thức thành thương pháp để người ngoài không nhận ra lai lịch, nhưng ta không dám hỏi.
Chỉ trong vòng hai tháng, giữa hàng ngũ anh hùng vây đánh tổng đàn ma giáo, tên tuổi Đồ Thanh Dương đã vang danh thiên hạ.
Thân Nho Thu từng lén dò hỏi: “Không biết lệnh ái đã có mối lương duyên nào chưa? Ta thấy nàng với tiểu đồ rất có duyên phận...”
Tần Tử Hạc lập tức lao đến ngắt lời: “Thân minh chủ! Đồ cô nương mới mười bảy tuổi, đang độ tuổi tung hoành giang hồ, sao có thể nói chuyện nam nữ tình trường chứ!”
Sau khi tiễn Thân Nho Thu rời đi, hắn liền quỳ xuống cầu thân.
“Bá phụ, bá mẫu, Lục Thiên Hành đầu óc chỉ biết báo thù thì có gì hay? Chẳng lẽ hai người không thấy ta và Đồ cô nương mới xứng đôi sao?”
Lục Thiên Hành vừa bước đến, ngẩn người: ?
Ta xem ngươi là huynh đệ, ngươi lại muốn tán muội muội ta?
Sau khi Tần Tử Hạc lúng túng rút lui, Lục Thiên Hành càng nghĩ càng giận: “Hắn đang nhăm nhe cải trắng nhà chúng ta? Hắn tưởng hắn là ai? Hắn cũng xứng sao?”
Bàn Nha không hay biết gì, chạy tới vui vẻ hớn hở nói: “Ca ca, sau khi chúng ta xông vào tổng đàn ma giáo, muội có thể len lén vào tìm yêu nữ ma giáo không? Nghe nói các nàng làm ăn rất giỏi, kiếm được không ít bạc, muội muốn học hỏi chút kinh nghiệm.”
Lục Thiên Hành: “...”
“Này ca ca, đừng đi mà, rốt cuộc có được không vậy?”
Phải nói thế nào đây, có đôi khi ta cảm thấy Bàn Nha mới chính là con heo vui vẻ đang lăm le cải trắng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-chinh-la-con-nuoi-cua-cap-doi-phan-dien/chuong-10.html.]
Trận đại chiến kéo dài suốt ba ngày ba đêm.
Hai bên thương vong quá nửa.
Giáo chủ ma giáo cuối cùng cũng lộ diện.
Hắn là một đại thúc cùng tuổi với Thân Nho Thu, song nhìn qua lại già hơn, ánh mắt âm trầm hiểm độc, sát ý tràn ngập.
Người khác mắng chửi, hắn hoàn toàn dửng dưng.
Thế nhưng vừa thấy Lục Thiên Hành, hắn liền cười lạnh âm u.
“Tiểu tử nhà Lục gia, nửa năm không gặp quả nhiên ngươi đã mạnh hơn trước. Giết không ít giáo chúng của ta, có phải trong lòng hả hê lắm? Để ta đoán xem ngươi thật sự là thiên phú dị bẩm, hay là có cao nhân âm thầm tương trợ?”
Lục Thiên Hành giờ đây quả thực cường đại.
So với kiếp trước lúc nó hai mươi tám tuổi đạt tới đỉnh phong cũng không kém chút nào.
Cung, tiễn, thương, đao, chùy sao, trường kiếm... thứ nào cũng dùng thuận tay.
Ta xưa nay chưa từng thấy nó giao đấu, cũng không rõ vị sư phụ đêm đêm lặng lẽ truyền thụ cho nó rốt cuộc lợi hại đến đâu.
Nhưng ba năm theo học cùng Thân Nho Thu, nó nhất định đã tiến bộ vượt bậc.
Lục Thiên Hành giơ kiếm chỉ thẳng vào đối phương: “Tà ma ngoại đạo g.i.ế.c người vô tội, tội ác tày trời, ngươi c.h.ế.t cũng đáng, ta đương nhiên hả dạ. Nếu có thể đích thân g.i.ế.c ngươi, ta lại càng vui lòng! Nếu ngươi sợ rồi, có trốn cũng vô ích, ta ra tay tàn nhẫn, tuyệt đối không buông tha cho ngươi!”
“Haha! Vậy thì cùng ta quyết một trận sinh tử, xem thử ai mới là kẻ cười đến cuối cùng!”
Hắn thân chinh xuất thủ, giao chiến cùng Lục Thiên Hành.
Tất cả mọi người đều ngầm hiểu ý, đồng loạt dừng tay, lặng lẽ đứng nhìn hai người quyết đấu.
Gió cát cuồn cuộn, trời đất mịt mờ, chiêu nào cũng mang sát khí nồng nặc.
Bàn Nha vốn định len lén vào tìm yêu nữ cũng ngừng bước, lo lắng nói: “Cha, nương, sao con cảm thấy… ca ca sắp thua rồi…”
Chúng ta đứng vây quanh, nhìn nhau một lúc rồi đồng thanh thở dài: “Ca ca con có thể thua, nhưng đối phương cũng không thắng nổi đâu.”
Quả nhiên, đúng vào khoảnh khắc Lục Thiên Hành bị trọng thương, sắp sửa bị một chưởng đánh chết, Thân Nho Thu liền lao tới.
Ông ta không sử dụng tuyệt học Tàng Nguyệt Cốc là Sóc Vọng Thập Ngũ Thức, mà rút thanh Thiết Chùy Kiếm trong tay Lục Thiên Hành ra, thi triển kiếm pháp tuyệt kỹ của Kiếm Môn là Không Giai Dạ Vũ.
Kiếm ảnh như mưa bụi, mảnh mảnh dày đặc giăng xuống, gần như bao phủ lấy toàn thân giáo chủ ma giáo.
Trên người hắn xuất hiện mấy đạo vết thương rớm máu, thế nhưng hắn chẳng mảy may để tâm, ngửa mặt cười lớn.
“Ha ha ha! Quả nhiên ta đoán không sai! Lục Nguyên, hôm đó ngươi không chết! Ngươi đã dùng Độc Nhất Hữu Nhị đúng không? Ngươi hóa thân thành Thân Nho Thu, chiếm đoạt toàn bộ mọi thứ của hắn, có đúng không?”