Chớp mắt đã tới ngày thành thân.
Đúng lúc đầu thu, thời tiết dễ chịu.
Hôm đó, Thẩm phủ có hai hôn sự, nhưng phía đại phòng lại yên tĩnh khác thường, chỉ vỏn vẹn mười bàn tiệc, mà vẫn chẳng ngồi đầy.
hồi môn của Đỗ Tiểu Mãn gần như chẳng có gì, bàn tiệc cũng đơn sơ tầm thường, đến cả phu thê đại phòng cũng phải sang bên tam phòng ăn dự.
Thẩm Phó Ngôn mặt mày như đưa đám, nào có dáng vẻ gì của một tân lang.
Trái lại, phía tam phòng của ta, khách khứa đông vui tấp nập, hồi môn chất đầy sân, khiến ai ai cũng ganh tị.
Lúc Thẩm Lâm Xuyên bước vào phòng, Hạ Nguyệt vừa vặn dúi vào tay ta một cuốn “Xuân Cung Đồ” (*sách phòng the), ta còn trực tiếp mở ra xem.
Bước chân Thẩm Lâm Xuyên chợt khựng lại.
Ta ngẩng đầu lên, cuốn “Xuân Cung Đồ” trên tay rơi xuống đất, trang sách mở ra chính là tranh người trần trụi, khiến huyết mạch sôi trào.
Không khí đột ngột trở nên ngưng trệ.
15
Ta vốn nên giữ lễ nghi, giữ vẻ đoan trang. Nhưng để hoàn toàn chinh phục được người như Thẩm Lâm Xuyên, ta cần khiến hắn tin rằng, ta yêu hắn đến phát cuồng.O mai d.a.o muoi
Ta nháy mắt ra hiệu với Hạ Nguyệt.
Hạ Nguyệt nhanh chóng hiểu ý:
"Nô tỳ xin lui ra."
Khi cánh cửa phòng khép lại, ta duyên dáng nhìn Thẩm Lâm Xuyên, nhặt lấy quyển “Xuân Cung đồ” rồi nói thẳng:
"Phu quân, thiếp đã học qua trước rồi, chàng có muốn kiểm tra thiếp không?"
Thẩm Lâm Xuyên dung mạo tuấn tú, không ngờ bộ hỉ phục đỏ rực lại hợp với hắn đến thế, khiến hắn càng thêm phong lưu tuấn lãng.
Hắn hỏi khẽ, giọng khàn khàn:
"Nàng muốn ta kiểm tra thế nào?"
Ta bước tới, nhón chân hôn lên môi hắn. Hơi thở của hắn dần trở nên hỗn loạn.
Khi ta định rút lui thì bất ngờ bị hắn giữ lấy sau gáy, kéo ta lại, nụ hôn càng sâu thêm.
Khi hai ta cùng ngã xuống giường, vẫn còn dây dưa không dứt.
Khóe mắt ta liếc thấy bóng hai người quấn lấy nhau in lên màn trướng.
Trên người Thẩm Lâm Xuyên mang theo vẻ cấm dục đầy kiềm chế, nhưng một khi lớp vỏ bọc ấy bị phá vỡ, hắn liền như dã thú sổng truồng, không thể khống chế nổi nữa.O mai d.a.o muoi
Từng tiếng gảy dây tơ, đôi mày e ấp nhíu lại vì thẹn.
Ta vẫn không quên vừa khóc vừa tỏ rõ lòng mình, như thể cuối cùng cũng được toại nguyện:
"Phu quân... Tầm Hoan ca ca à... Thiếp thực sự rất yêu chàng."
Thẩm Lâm Xuyên không phải kiểu người giỏi nói lời ngọt ngào, hắn thích dùng hành động thực tế để thể hiện tất cả.
Nửa đêm về sau, ta giả vờ mệt mỏi, nửa người dựa lên người Thẩm Lâm Xuyên, khẽ lẩm bẩm trong mơ:
" Tầm Hoan ca ca... không ai được phép làm tổn thương chàng, thiếp không cho phép!"
" Tầm Hoan ca ca... chàng là của thiếp."
Ta cảm nhận được tay Thẩm Lâm Xuyên nhẹ nhàng vuốt tóc ta.
Chắc là hắn đã động lòng rồi.
Một nụ hôn dịu dàng đến tận cùng rơi lên trán ta.
Hôm sau khi tỉnh dậy, bên ngoài nắng đã lên cao, trên người ta đã được thay sang y phục sạch sẽ, mát mẻ.
Thẩm Lâm Xuyên đang ngồi trong phòng trong uống trà, nhìn ta một cái, giọng trầm ấm chẳng mang chút dục vọng nào, cứ như thể người mất kiểm soát đêm qua không phải là chàng:
"Nàng tỉnh rồi à? Không cần vội vã dâng trà đâu, nàng là trưởng bối, ta đã bảo bọn họ cứ chờ."
Phải rồi, cả Thẩm gia đều dựa vào hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-nham-hiem-nang-la-hoa-dang-tieu/9.html.]
Ngay cả lão phu nhân cũng chẳng dám lắm lời.
Ta bước xuống giường, vừa định bước đi, chân đã mềm nhũn ngã khuỵu xuống.O mai d.a.o muoi
Thẩm Lâm Xuyên lập tức bước tới, đỡ lấy ta:
"Nàng... còn đau không?"
Ta ngơ ngẩn nhìn hắn:
"Không đau, thiếp vui lắm. Phu quân, chỉ cần được nhìn thấy chàng, thiếp đã thấy ngày tháng này ngọt ngào lắm rồi."
Ánh mắt Thẩm Lâm Xuyên bị lời ta làm cho lúng túng, má hắn hơi ửng đỏ.
Hắn đỡ eo ta, dìu ta đi rửa mặt.
Đợi mọi thứ chuẩn bị xong, Thẩm Lâm Xuyên mới hỏi ta:
"Khi nào nàng nhận ra ta là ai?"
Ta nói dối:
"Từ lần đầu được nhìn chàng ở khoảng cách gần, thiếp đã chắc chắn, chàng chính là người mà thiếp luôn mong nhớ."
Lời tình ái làm người ta say mê là bởi vì trong đó có quá nhiều dối trá.
Nhưng mà, người đời lại cứ thích nghe.
16
Lễ dâng trà được sắp xếp ở đại phòng.
Ta và Thẩm Lâm Xuyên đến muộn, mọi người cũng chỉ đành cười gượng ra đón.O mai d.a.o muoi
Lão phu nhân mặt dày khen ngợi:
"Tam tức phụ còn trẻ, mê ngủ chút cũng không sao, ta nhìn thấy con bé là biết có phúc khí rồi."
Phải biết rằng, trước đây An Dương Quận chúa từng để mắt đến Thẩm Lâm Xuyên, nhưng bị hắn thẳng thừng từ chối.
Khi ấy, người nhà đại phòng chẳng hề xem trọng ta, còn bây giờ, cũng chỉ có thể nói những lời dễ nghe.
Nụ cười của đại phu nhân thật sự rất gượng gạo.
Bà ta cũng không ngờ, tức phụ vốn định cưới cho con trai mình, giờ lại thành đệ tức. Về sau, bà ta phải xem sắc mặt ta mà sống rồi.
Còn Thẩm Phó Ngôn và Đỗ Tiểu Mãn thì càng khó xử hơn.
Nhưng vở kịch hay vẫn còn ở phía sau.
Thẩm Lâm Xuyên đỡ ta ngồi xuống, phu thê Thẩm Phó Ngôn bắt đầu dâng trà cho trưởng bối.
Đến lượt ta, hai người họ cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống, gọi một tiếng: "Tam thẩm."
Thẩm Phó Ngôn bưng chén trà, trong mắt đầy oán khí.
Nếu ta đoán không sai, đêm động phòng của hắn với Đỗ Tiểu Mãn nhất định là không hòa hợp, sau này cũng sẽ không thể hòa hợp.
"Tam thúc, tam thẩm... mời dùng trà."
Ngay lúc này, quản gia vội vàng chạy vào:
"Không xong rồi! Có chuyện rồi! Người của sòng bạc kéo đến! Đỗ gia tối qua thua mất năm ngàn lượng bạc!"
Phụ tử Đỗ gia mê cờ bạc, ta chỉ cho người dùng chút thủ đoạn nhỏ, là đủ để giữ họ lại trong sòng bạc cả đêm.O mai d.a.o muoi
Kiếp trước, cái hố của Đỗ gia đều là dùng của hồi môn của ta mà lấp, ta muốn xem kiếp này họ lấy gì để trả nợ!
Lão phu nhân trừng mắt nhìn đại phu nhân.
Sắc mặt bà ta cứng đờ, tức giận lườm Đỗ Tiểu Mãn:
"Nghiệt chướng! Con trai ta sao lại bị thứ hồ ly tinh như ngươi dụ dỗ? Đúng là gia môn bất hạnh!"
Trước kia, đại phu nhân nuông chiều con trai, lại còn quý cái thai trong bụng Đỗ Tiểu Mãn, nên muốn lấy đó để dằn mặt ta.
Vì thế, ở kiếp trước, bà ta luôn chèn ép ta, làm khó ta khắp nơi.
Nhưng bây giờ, Đỗ gia chẳng khác gì cái hố không đáy, đại phu nhân không những không bênh Đỗ Tiểu Mãn nữa, mà còn hận cô ta thấu xương.