Đỗ Tiểu Mãn kéo tay áo Thẩm Phó Ngôn:
"Thế tử, giúp ta với, ta là thê tử của chàng mà! Nếu chàng không giúp ta, còn ai giúp ta được nữa?!"
Thẩm Phó Ngôn vốn đã rối bời, nghe vậy lại càng bực bội.
Lúc này nhìn lại Đỗ Tiểu Mãn, hắn chẳng còn thấy nàng ta xinh đẹp nữa, cũng chẳng nghĩ nàng ta là người kiên cường tự lập như trước.
Trước kia, Đỗ Tiểu Mãn cố ý từ chối mọi sự giúp đỡ của hắn, tự mình bán đậu phụ nuôi cả nhà.
Trong mắt hắn khi ấy, Đỗ Tiểu Mãn là một nữ tử kiên cường mà hắn chưa từng thấy.
Nhưng giờ phút này, hắn chỉ thấy nàng ta là gánh nặng.
Vì dưỡng thai mà Đỗ Tiểu Mãn thân thể phát tướng, chẳng còn chút nhan sắc nào.
Thẩm Phó Ngôn hất tay nàng ta ra:
"Chuyện của phụ thân và ca ca nàng, để họ tự giải quyết! Người đâu! Mau đến nói với đám người của sòng bạc, nợ nần của phụ tử Đỗ gia, không liên quan đến Thẩm gia!"
Ta khẽ mỉm cười bước qua.
Xem đi, cái loại quân tử giả dối, ích kỷ biết bao.
Kiếp trước, hắn yêu Đỗ Tiểu Mãn là thật. Vậy mà giờ đây, lại như thể chán ghét nàng ta đến tột độ vậy.O mai d.a.o muoi
17
Người của sòng bạc bị đuổi đi, phụ tử Đỗ gia cũng bị người ta đánh cho gần như tàn phế.
Đỗ Tiểu Mãn ấm ức rơi nước mắt.
Thẩm Phó Ngôn thì phiền đến mức không chịu nổi.
Người trong Thẩm gia cũng chỉ trỏ, bàn tán về vị tức phụ mới.
Đại phu nhân chửi ầm lên:
"Thật là nghiệt súc! Sao lại rước về được thứ thân thích thế này chứ?! Đúng là tai tinh mà!"
Lão phu nhân khuyên nhủ vài câu:
"Đủ rồi, đại tức phụ, con bé còn đang mang thai đấy."
Đỗ Tiểu Mãn hai tay ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, trong lòng nàng ta rất rõ — cái thai này, e là khó giữ.
Còn ta, nhờ phúc của Thẩm Lâm Xuyên, được tộc nhân tôn kính vô cùng.
Thế nhưng kiếp trước, bọn họ lại là bộ mặt hoàn toàn khác.
Họ chê cười ta không được phu quân coi trọng, cười nhạo ta thua một ả bán đậu phụ.
Đối với thiện ý của bọn họ hiện tại, ta chỉ nhàn nhạt đáp lại, chẳng để tâm vào lòng. Nhưng bọn họ lại hết sức nịnh bợ ta.O mai d.a.o muoi
Ta vẫn là ta, nhưng dường như có thứ gì đó đã đổi thay.
Thế gian này, ai ai cũng hướng tới kẻ mạnh, không ai là ngoại lệ.
Sau khi yến tiệc nhận thân kết thúc, ta và Thẩm Lâm Xuyên trở về biệt viện của Tam phòng.
Mặc Họa cười toe toét nói:
"Phu nhân, chủ tử cố ý xin nghỉ ba ngày đó. Hai người ba ngày này có thể dính lấy nhau suốt rồi!"
Mặc Thanh kéo tay Mặc Họa lôi đi, còn không quên dặn dò:
"Chủ tử, phu nhân, hai người cứ yên tâm, sẽ không có ai đến quấy rầy đâu."
Ta: "......"
Thẩm Lâm Xuyên thử qua rồi liền nghiện, trước mặt người ngoài và sau lưng lại là hai người khác biệt hoàn toàn.
Hắn nghĩ ta thật lòng yêu hắn, một tiếng lại một tiếng gọi ta là A Cẩm.
Thân thể người luyện võ thật sự kinh người, ta như con cá mắc cạn, hoàn toàn không thể khống chế chính mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-nham-hiem-nang-la-hoa-dang-tieu/10.html.]
Mãi cho đến khi ta phải về nhà mẹ đẻ thăm thân, Thẩm Lâm Xuyên mới phát hiện ra một chút “lương tâm”.
Khi đến Sở phủ, Thẩm Lâm Xuyên lại khôi phục dáng vẻ lạnh lùng sát khí.
Hắn biết rõ mọi hoàn cảnh của ta, cũng hiểu ta hận Sở gia thấu xương, nên chẳng cho phụ thân và kế mẫu ta chút sắc mặt nào.O mai d.a.o muoi
Phụ thân riêng lén gọi ta đến nói chuyện.
Dù có bất mãn, nhưng rõ ràng thái độ đã khách sáo hơn trước:
"Cẩm nhi à, muội muội con sắp gả vào Đông cung, chẳng bao lâu nữa sẽ là thái tử phi tử. Con là tỷ tỷ, tất nhiên phải hết sức giúp đỡ nó. Con phải khiến Thẩm Tam gia đứng về phía Thái tử, giúp Thái tử ổn định địa vị. Dù sao, muội muội con mới là người có tiền đồ hơn! Con đừng tưởng rằng gả được cho Tam gia, là có thể cao cao tại thượng!"
Phụ thân đang cảnh cáo ta.
Dù hiện tại ta là thê tử của Thẩm Lâm Xuyên, thì cũng đừng có đắc ý.
Nhị muội mới là quân cờ có giá trị nhất trong tay ông ta.
Ông ta còn trông mong nhị muội sau này trở thành mẫu nghi thiên hạ, tốt nhất là sinh ra Thái tử tiếp theo nữa.
Ta mỉm cười:
"Phụ thân, vậy thì con xin chúc nhị muội và Thái tử trăm năm hảo hợp."
Phụ thân tưởng ta đồng ý, liền hài lòng:
"Đã xuất giá rồi, thì đừng làm chuyện buôn bán nữa, kẻo làm mất mặt ngoại tộc. Hầu hạ Thẩm Tam gia cho tốt mới là việc con nên làm."
Ta chỉ cười, không đáp, chẳng buồn tranh cãi.
Lão già này làm tể tướng bao năm, chưa từng vì dân mà lo nghĩ, cũng nên sớm hạ đài rồi!O mai d.a.o muoi
Ông ta khinh thường thương nhân, nhưng nếu không có sự trợ giúp từ ngoại tộc của mẫu thân ta, thì ông ta sao có thể có được địa vị ngày hôm nay?
Kẻ vong ân phụ nghĩa, nên diệt!
Trên đường hồi phủ, ta kể lại hết lời phụ thân nói cho Thẩm Lâm Xuyên nghe.
"Phu quân, Thái tử và phụ thân ta là cá mè một lứa, họ muốn lôi kéo chàng. Năm đó vụ án của Tiên hoàng hậu, phụ thân ta không thể thoát khỏi liên quan. Thiếp thật sự rất muốn đích thân báo thù cho Tiên hoàng hậu!"
Khi mẫu thân còn sống, Tiên hoàng hậu thường cho người gọi mẫu thân ta ôm ta vào cung. Tuy ký ức đã nhạt nhòa, nhưng ta vẫn nhớ được sự dịu dàng đoan trang của bà. Đó là một nữ nhân vô cùng tốt, từng là thanh mai trúc mã của đế vương.
Thẩm Lâm Xuyên bế bổng ta lên, đặt ta ngồi lên đùi chàng, chỉ nói một câu:
"A Cẩm, những năm qua, khổ cho nàng rồi."
Ta sững sờ.
Trái tim như bị ai đó khẽ gãi một cái, cảm giác thật kỳ lạ, như gió xuân khẽ lướt qua lòng.
Ta đã dốc hết tâm cơ để tính kế Thẩm Lâm Xuyên…
Nhưng dường như… hắn thật sự, đang thương ta từ tận đáy lòng.
18
Ta và Thẩm Lâm Xuyên đã ở trong phòng ngọt ngào như mật mấy ngày liền.
Còn bên đại phòng thì lại có động tĩnh rất lạ thường.
Thẩm Phó Ngôn hoàn toàn không biết, hắn là vì trúng độc nên mới bất lực.
Hắn sai các nha hoàn trong viện lần lượt vào phòng, nhưng không một ai ở lại được quá một khắc đã bị đuổi ra ngoài.O mai d.a.o muoi
Những nha hoàn ấy y phục xộc xệch, trên người đầy vết bầm tím, nhưng lại đều còn là xử nữ.
Thẩm Phó Ngôn bắt đầu trở nên cuồng loạn, suốt ngày mượn rượu giải sầu.
Dù Đỗ Tiểu Mãn có là một ly trà xanh lợi hại đến đâu, thì cũng hết cách rồi.
Hôm đó, Thẩm Phó Ngôn ra phủ, rất nhanh có người báo với Đỗ Tiểu Mãn rằng, hắn ra ngoài để tư hội với quận chúa huyện An.
Quận chúa huyện An nổi tiếng là nữ tử ăn chơi trác táng ở kinh thành, nếu nàng ta thực sự có quan hệ với Thẩm Phó Ngôn, sau này vào cửa làm chính thất, thì Đỗ Tiểu Mãn sẽ chẳng còn ngày lành để sống.
Thế nên, Đỗ Tiểu Mãn lập tức dẫn người theo dõi.