MỸ NHÂN NHAM HIỂM: NÀNG LÀ HOA ĐĂNG TIÊU

14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2LKzipO8JQ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ta không bảo ông ta đứng dậy, mà nhìn thẳng vào mắt ông ta, từng chữ rõ ràng rành rọt:

 

"Muốn cầu xin bổn cung? Nhưng... bổn cung chờ đợi ngày này đã lâu rồi. Bổn cung sẽ để hoàng thượng diệt sạch Sở gia! Bổn cung đã sai người dời mộ mẫu thân khỏi phần mộ tổ tiên nhà họ Sở, từ nay về sau, hai người các ngươi không còn là phu thê nữa. Sau khi ông c.h.ế.t, đừng hòng quấy rầy sự thanh tịnh của mẫu thân!"

 

Ngoại tổ mẫu cùng họ hàng bên mẫu thân sống ở Giang Nam xa xôi.

 

Năm xưa bị phụ thân ta chèn ép quá nặng, đến giờ vẫn chưa thể gượng dậy nổi.

 

Phụ thân ta run rẩy chỉ tay vào ta, tràn đầy khiếp sợ:

 

"Ngươi... ngươi... ý gì đây? Ta là phụ thân ngươi đấy!"

 

Ta cười nhạt châm biếm:

 

"Chỉ sinh không dưỡng, thì tính là phụ thân gì chứ?! Bổn cung chưa từng dùng đến một đồng tiền nào của Sở gia, bao năm nay đều nhờ vào hồi môn mẫu thân để sống. Họ Sở kia, đừng tưởng bổn cung không biết chuyện năm xưa, ông phải đền mạng cho mẫu thân ta!"

 

Phụ thân ta bị lôi đi.

 

Mặc Họa nhổ nước bọt về phía ông ta một cái, rồi khéo miệng nói:

 

"Nương nương và hoàng thượng thật là trời sinh một đôi!"

 

Ta tò mò hỏi:

 

"Sao ngươi lại nói vậy?"

 

Mặc Họa đáp:

 

"Vì nương nương và hoàng thượng đều... g.i.ế.c phụ thân mà!"

 

Ta: "......"

 

Ừm, nói thế… cũng không sai.

 

Sở gia sụp đổ, phụ thân ta bị xử trảm, những người còn lại bị lưu đày ba ngàn dặm, ba đời không được quay về kinh thành.O mai d.a.o muoi

 

Thẩm Lâm Xuyên đón ngoại tổ mẫu cùng gia quyến bên ngoại trở về kinh, cho ta gặp lại vài thân nhân ruột thịt còn sót lại.

 

Đầu xuân năm sau, ta mang thai.

 

Hiếm hoi lắm, Thẩm Lâm Xuyên mới nở nụ cười thật sự, lúc hắn cười nhẹ, khóe môi còn hiện hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.

 

Thật ra, người này mang một gương mặt họa quốc ương dân, chỉ là ngày thường hắn quá nghiêm nghị lạnh lùng, khiến người ta dễ quên mất dung mạo của hắn.

 

Hôm ấy, Thẩm Lâm Xuyên thấy ta đang lựa chọn các tiểu thư quý tộc, sắc mặt liền u ám:

 

"A Cẩm, nàng làm vậy là sao?"

 

Ta giả ngây hỏi lại:

 

"Hoàng thượng, sao vậy?"

 

Các đại thần trong triều sao có thể dễ dàng từ bỏ chuyện khuyên hoàng thượng nạp thiếp?

 

Nếu ta đứng ra phản đối công khai, sợ rằng sẽ bị người ta chê cười.

 

Cho nên ta giả vờ rộng lượng, để Thẩm Lâm Xuyên tự mình đối mặt với áp lực bốn bề.

 

Thẩm Lâm Xuyên hất hết các bản tấu ghi tên quý nữ ra, nắm lấy vai ta:

 

"A Cẩm, nàng muốn thay ta nạp phi?"

 

Ta gật đầu:

 

"Hoàng đế tam cung lục viện, chẳng phải là lẽ thường sao?"

 

Như thể đ.ấ.m vào bông, Thẩm Lâm Xuyên tức đến mức không nhịn được nữa, cúi đầu hôn ta.O mai d.a.o muoi

 

Nụ hôn vừa gấp gáp vừa mạnh bạo, như muốn trừng phạt.

 

Mặc Họa vội quay mặt đi:

 

"Sao đến mức này rồi chứ..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-nham-hiem-nang-la-hoa-dang-tieu/14.html.]

Khi hắn buông ta ra, liền nghiêm mặt chất vấn:

 

"A Cẩm, nàng rốt cuộc có yêu ta không?"

 

Hắn thậm chí quên luôn xưng "trẫm".

 

Ngay khoảnh khắc ấy, ta đã rõ ràng tất cả.

 

Nhưng ta vẫn giả vờ không hiểu:

 

"Hoàng thượng nói gì vậy? Ta đương nhiên yêu chàng, nếu không... ta còn có thể yêu ai khác nữa?"

 

Thẩm Lâm Xuyên nghẹn lời, dường như tức giận đến sắp nổ tung:

 

"A Cẩm! Nàng là muốn chọc ta tức c.h.ế.t phải không?!"

 

24

 

Chầm chậm mà đọc nhé, bởi vì lời nói dối ngọt ngào thường ẩn chứa lưỡi d.a.o.

 

Thẩm Lâm Xuyên giận dỗi cả nửa ngày, đến bữa tối lại tới.

 

Ta tự tay gắp món cho hắn, lại hiểu rõ tính tình hắn, bèn thuận miệng nói mấy lời tình tứ:

 

"Hôm nay buổi trưa nghỉ ngơi, ta nằm mơ thấy dáng vẻ hồi nhỏ của chàng."

 

"Trong mắt ta, bây giờ Hoàng thượng còn tuấn tú, phong nhã hơn khi xưa."

 

"Chẳng trách vừa nhìn thấy Hoàng thượng, ta đã muốn lại gần."

 

"Mỗi lần cùng Hoàng thượng dùng bữa, ta đều có thể ăn thêm một chén cơm. Tất cả là do Hoàng thượng đẹp đến mức khiến người ta muốn ăn luôn cả người."

 

Bên cạnh, Hạ Nguyệt và Mặc Họa đều mím môi cười trộm.O mai d.a.o muoi

 

Thẩm Lâm Xuyên rất thích mấy lời thế này, rõ ràng là đã nguôi giận, khóe môi khẽ cong, nhìn ta hỏi:

 

"Vậy nàng còn muốn chọn phi tần cho trẫm nữa không?"

 

Ta biết nên dừng đúng lúc, có một số việc nói đến mức độ là đủ rồi.

 

Ta thuận theo lời hắn mà nói:

 

"Nếu Hoàng thượng không thích, thì ta tạm thời không sắp xếp nữa."

 

Ánh mắt Thôi Lâm Xuyên trầm xuống, lập tức thay đổi sắc mặt:

 

"Tạm thời... Vậy sau này thì sao?"

 

Cái tên này, thật sự khó dỗ mà.

 

Ta hờn dỗi hắn:

 

"Làm sao ta biết sau này Hoàng thượng có thay lòng đổi dạ hay không?"

 

Thôi Lâm Xuyên thấp giọng quát:

 

"Sở Cẩm!"

 

Tối hôm đó, Thôi Lâm Xuyên dùng hành động thực tế để biểu đạt lập trường của mình, bắt ta nửa đêm phải gọi hắn là "Tầm Hoan ca ca".

 

Một năm sau, ta thuận lợi sinh ra hoàng trưởng tử.O mai d.a.o muoi

 

Thái tử chỉ có thể được sinh ra từ bụng ta.

 

Ta tuyệt đối sẽ không vì người khác mà làm áo cưới nữa.

 

Thẩm Lâm Xuyên vốn thân tình bạc bẽo, bởi vậy mà đối với đứa trẻ này vô cùng xem trọng, gần như đích thân nuôi dưỡng.

 

Mỗi ngày nghị triều xong là hắn lại đến chăm con.

 

Theo lời Mặc Họa thì là:

 

"Nương nương, Hoàng thượng của chúng ta ngoài lạnh trong nóng. Nô tỳ và Mặc Thanh đều là ăn mày, năm xưa cũng là Hoàng thượng nuôi lớn. Hoàng thượng thật biết chăm con."

 

Về điều này, ta vô cùng đồng ý.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận