13
Thẩm Lâm Xuyên cũng chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi, dung mạo tuấn tú, nhưng khí chất của hắn lại quá mức già dặn, chững chạc.
Mấy lần tiếp xúc, ta đại khái có thể khẳng định: hắn đã không còn bài xích ta nữa.
Vì thế, ta liền ngồi xuống đối diện hắn.
Thẩm Lâm Xuyên bề ngoài trông bình tĩnh nghiêm trang, nhưng ta nhận ra, hắn liên tiếp uống mấy ngụm trà.
Hắn cũng sẽ hoảng hốt.
Ta khẽ thở dài, chớp mắt một cái rồi nói:
"Tam gia, lời đồn bên ngoài đã truyền thành như vậy rồi, ta cũng chỉ có thể gả cho ngài thôi. Tam gia đành phải thiệt thòi cưới ta, được chăng?"
Ta giả vờ khiêm nhường.
Nhưng thật ra, quyền chủ động vẫn nằm trong tay ta.
Thẩm Lâm Xuyên hỏi:
"Ta vì sao phải đồng ý?"
Ta mỉm cười đáp:
"Ngài và ta vốn không có duyên, nhưng... ta quá giàu. Thứ ngài muốn, ta có thể dùng bạc mua giúp ngài."
Thẩm Lâm Xuyên hơi nhíu mày kiếm, đột nhiên vươn tay bóp lấy cổ ta, ép ta phải ngẩng đầu.
Nhưng dưới tay hắn, lực đạo không mạnh lắm.
Hắn lạnh giọng:
"Nàng còn biết những gì? Không sợ ta diệt khẩu sao?"
Hắn đang chiêu binh mãi mã, chuyện này nếu bị lộ ra, chính là tội c.h.é.m đầu.O mai d.a.o muoi
Nước mắt ta lập tức dâng đầy khóe mắt, gọi khẽ:
"Tầm Hoan ca ca... ta từng nói rồi mà... cho dù huynh có hóa thành tro, ta cũng nhận ra được. Kiếp này nếu không gả được cho huynh, ta sẽ vào chùa làm ni cô."
Lời nói tư tình của nam nhân vốn đầy dối trá, vậy tại sao nữ tử lại không thể bắt chước theo?
Thẩm Lâm Xuyên trầm mặc hai hơi thở, sau đó buông tay ra.
Rõ ràng, ánh mắt hắn bắt đầu né tránh.
Ta thừa thắng xông lên, chủ động nắm lấy tay hắn:
"Huynh đừng kháng cự ta. Sau khi thành thân, chúng ta chính là người chung chăn gối rồi."
Đầu tai hắn đỏ ửng.
Ta cười tươi như hoa:
"Ông trời thật không tệ với ta, lại để ta được gặp lại huynh. Dù có c.h.ế.t đi, ta cũng mãn nguyện."
Thẩm Lâm Xuyên cuối cùng cũng nhìn thẳng vào ta.
Quả nhiên, chẳng ai có thể chống lại mê hoặc từ lời đường mật.
Ta lại nói tiếp:
"Mấy ngày nay, trong đầu ta đều là huynh, ăn cơm là huynh, ngủ cũng là huynh, mộng cũng là huynh. Ta đã nóng lòng muốn được gả cho huynh."
Thẩm Lâm Xuyên: "..."
Nam nhân đã sa vào lưới tình.
Hắn không còn gai góc như trước nữa, thậm chí còn tự tay rót cho ta một chén trà.o mai d.a.o muoi
Là trà hoa hồng, vừa đúng khẩu vị của ta.
Ta nghi ngờ hắn đã điều tra sở thích của ta, nhưng không có bằng chứng.
Giọng Thẩm Lâm Xuyên vẫn lạnh nhạt, chẳng đoán ra được cảm xúc, nhưng khàn khàn:
"Được, ta cưới nàng."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-nham-hiem-nang-la-hoa-dang-tieu/8.html.]
Ta nở nụ cười rạng rỡ:
"Huynh thật tốt... ta đại khái là nữ tử hạnh phúc nhất trên đời rồi."
Khi rời đi, ta ôm lấy eo hắn, tựa đầu vào n.g.ự.c hắn, không hề keo kiệt nói ra lời yêu thương:
"Ta sẽ ngoan ngoãn đợi gả, chúng ta khó khăn lắm mới trùng phùng, ta biết hết thảy những điều huynh phải chịu đựng, cũng thật lòng xót xa."
"Huynh nhất định phải bảo trọng, vì giờ huynh không chỉ là của riêng huynh nữa... mà còn là của ta."
Thẩm Lâm Xuyên e rằng từ trước đến nay chưa từng gần gũi nữ tử, cho nên dưới sự tấn công của lời mật ngọt, hắn sững sờ.
Ta có thể cảm nhận rõ ràng thân thể hắn đang căng cứng.
Hắn... đã động tình rồi.
14
Thẩm Lâm Xuyên đích thân vào cung yết kiến thánh thượng, đem hôn sự giữa ta và hắn định đoạt rõ ràng.
Việc kết thân giữa hai nhà Thẩm – Sở, cuối cùng do ta và hắn hoàn thành.
Chuyện này đã là ván đã đóng thuyền.
Thẩm Đại gia giận con trai mình không nên thân, liền cắt xén chi tiêu của hắn, cũng chẳng định chuẩn bị hồi môn cho Đỗ gia.O mai d.a.o muoi
Ông ta giận dữ mắng:
"Vô dụng! Ngươi đúng là đồ vô dụng! Văn thì không nên thân, võ cũng chẳng ra sao! Đến cả hôn sự do hoàng thượng ban cũng không giữ nổi! Con nhỏ bán đậu phụ ấy làm tiểu thiếp thì thôi, ngươi còn khăng khăng muốn nâng lên làm bình thê! Giờ thì sao, ngươi hài lòng với cục diện này chưa?!"
Không chỉ thất vọng tột cùng với con trai, đại gia còn quay sang mắng luôn đại phu nhân một trận:
"Ngươi đúng là đồ đàn bà ngu xuẩn, nuôi ra một đứa con trai phế vật! Biết thế này, ta đã để con thứ lên thay từ lâu rồi!"
Đại phu nhân chịu uất ức, không dám trút giận lên ai khác, bèn đổ hết oán hận sang Đỗ Tiểu Mãn.
Vốn dĩ đại phòng đã nghèo túng, đại phu nhân liền rút lại hết châu báu và vải vóc từng tặng đi.
Cuộc sống Đỗ gia lại thêm phần túng quẫn.
Phụ tử nhà họ Đỗ từng nghĩ, Đỗ Tiểu Mãn có bản lĩnh, bám được vào cành cao, nào ngờ người còn chưa gả đi, ngày lành đã sắp chấm dứt.
Đỗ Tiểu Mãn cũng phiền muộn u uất.
Tâm phúc đến bẩm báo với ta:
"Tiểu thư, đứa con trong bụng Đỗ thị e là không giữ nổi rồi, đã có dấu hiệu sẩy thai."
Ta hài lòng gật đầu.
Kiếp trước, Đỗ Tiểu Mãn và Thẩm Phó Ngôn hại c.h.ế.t cốt nhục duy nhất của ta—kiếp này, ta khiến bọn họ không còn tư cách làm phụ mẫu nữa.
Tâm phúc lại nói:
"Thẩm thế tử cảm thấy ấm ức trong lòng, đã đến kỹ viện tìm vui. Hắn lo mình thật sự không thể làm nam nhân, còn đặc biệt uống thuốc. Thuộc hạ đã âm thầm thay thuốc, bảo đảm hoàn toàn phế bỏ Thẩm thế tử."
Ta đáp một tiếng.
Tiếp theo đây, ta phải toàn tâm toàn ý trợ giúp Thẩm Lâm Xuyên.
Ta muốn tham gia vào đại nghiệp của hắn, trở thành người không thể thiếu trong cuộc đời hắn.
Mai sau cho dù hắn có thay lòng, ta cũng có thể dựa vào quyền lực và phú quý mà sống.O mai d.a.o muoi
Giữa nam và nữ vốn không có gì là vững bền, nhưng mối liên kết vì lợi ích thì có thể trường tồn lâu dài.
Chẳng bao lâu sau, ta nhận được báo cáo từ thám tử:
Thẩm Phó Ngôn vì bệnh không thể hành sự, đã phát điên trong kỹ viện, còn đánh trọng thương ba kỹ nữ.
Nghe đến đây, ta mỉa mai:
"Chính mình bất lực, lại ra tay đánh nữ nhân, là thứ gì vậy chứ?!"
Nhớ lại kiếp trước bị ép gả cho hắn, ta liền cảm thấy buồn nôn, dạ dày quay cuồng.
Ta liền ra lệnh:
"Đi, dạy dỗ hắn một trận. Nhớ là đừng đánh c.h.ế.t, ta không muốn hắn c.h.ế.t dễ dàng như vậy."