Ta tiếp tục ép:
“Ta đi đây. Nếu ngươi không chủ động cầu xin lui hôn, ta cũng có thể lấy ngươi. Chỉ là, đến lúc đó, ngươi tính giải thích thế nào với Tam thúc?”
Thân thể Thẩm Phó Ngôn khẽ run, ánh mắt tràn đầy do dự, giằng xé.
Dù hắn không chắc ta và Thẩm Lâm Xuyên có từng thân mật thật hay không, nhưng cũng chẳng còn dám làm càn như trước.O mai d.a.o muoi
Ngay khi ta rời đi, thì Đỗ Tiểu Mãn từ góc hành lang bước ra, kéo tay Thẩm Phó Ngôn:
“Thế tử, giờ phải làm sao đây? Nếu Sở Cẩm không ngoan ngoãn gả cho chàng, hai ta sẽ trở thành cái đích cho thiên hạ chỉ trích mất. Hơn nữa... phụ thân và ca ca thiếp bên kia... vẫn còn một cái hố to cần lấp...”
Thẩm Phó Ngôn nhìn mỹ nhân trước mặt bằng ánh mắt phức tạp:
“Tiểu Mãn, chẳng phải nàng từng nói, chuyện gì cũng muốn tự mình lo liệu sao? Họa do phụ thân và ca ca nàng gây ra, liên quan gì đến ta?”
Đỗ Tiểu Mãn lập tức đổi giọng:
“Thế tử, thiếp cũng chỉ vì lo cho chàng thôi. Sau khi thiếp gả vào phủ, phụ thân và ca ca thiếp sẽ không còn là người ngoài nữa. Thiếp sợ họ sẽ ảnh hưởng đến chàng.”
Thẩm Phó Ngôn bực bội không thôi.
Nghĩ đến khả năng Sở Cẩm có quan hệ mờ ám với Tam thúc, hắn tức nghẹn nơi ngực, lại thấy hoảng loạn vô cớ.
“Sở Cẩm... nàng ta thực sự không muốn gả cho ta sao? Chẳng lẽ nàng ta không nên chỉ có thể là của ta thôi sao? Nàng ta không ghen à? Dựa vào đâu mà nàng ta khinh thường ta?”
Đỗ Tiểu Mãn khựng lại trong chốc lát, rồi vội ôm lấy hắn:
“Thế tử, còn có thiếp ở đây mà. Sở Cẩm là đệ nhất danh môn tiểu thư ở kinh thành, đương nhiên cao ngạo. Nàng ta không muốn lấy chàng, nhưng thiếp... thiếp mơ còn mơ được nên duyên với chàng cả đời.”
Nếu là trước kia, Thẩm Phó Ngôn chắc chắn sẽ mềm lòng.
Nhưng lúc này, đầu óc hắn toàn là chuyện nội trạch Thẩm gia đang rối tung, và gương mặt xinh như hoa của Sở Cẩm.
Điều khiến hắn lo sợ hơn cả, chính là... chỉ cần nghĩ đến thủ đoạn như sấm sét của Tam thúc, hắn đến cả dũng khí để hỏi rõ cũng chẳng có.
8
Trở về Sở phủ, ta bắt đầu thu dọn lại danh sách của hồi môn mà mẫu thân để lại.
Năm xưa, khi mẫu thân gả vào cửa Sở gia, của hồi môn ngoài điền trang cửa hàng, riêng ngọc thạch châu báu đã đủ để xây hẳn một viện riêng để cất giữ.
Ở kiếp trước, sau khi ta c.h.ế.t, toàn bộ của hồi môn đều bị chia nhau nuốt trọn.
Kế mẫu cũng được chia phần, bởi vậy Sở gia chưa từng vì ta mà đòi lại công bằng.O mai d.a.o muoi
Nha hoàn thân cận của ta – Hạ Nguyệt, tức tối bất bình:
“Tiểu thư, Thẩm thế tử quá ư là quá đáng! Trong trường hợp hôm nay, sao ngài ấy có thể công khai che chở cho một cô nương bán đậu phụ chứ! May mà tiểu thư giành lại được thể diện, người ngoài chỉ nghĩ là hai người đó không biết giữ lễ nghi thôi.”
“Hồi môn mà tiên phu nhân để lại, thật sự phải mang hết đến Thẩm phủ sao? Hừ! Nô tỳ thay tiểu thư thấy bất công quá!”
“Hoàng thượng cũng thật là… bày loạn uyên ương! Hôn sự này lại chẳng thể huỷ được!”
Ta giơ tay, khẽ đặt lên môi Hạ Nguyệt:
“Suỵt, cẩn thận vách có tai. Còn hai tháng nữa mới đến ngày thành thân. Ta chỉ là gả vào Thẩm phủ, mà Thẩm gia thì đâu chỉ có mỗi Thẩm Phó Ngôn là nam nhân.”
Hạ Nguyệt ngơ ngác không hiểu: “Nhưng tiểu thư ơi, nhị công tử nhà nhị phòng Thẩm gia mới có bảy tuổi mà!”
Ta cười: “Ai nói là ta muốn gả cho đời cháu? Chẳng lẽ ta không thể ngẩng đầu nhìn cao hơn sao?”
Hạ Nguyệt sững người một lúc lâu mới phản ứng kịp, lại càng kinh ngạc hơn:
“Nhưng mà Thẩm tam gia không thích nữ nhân! Nô tỳ còn nghe nói, ngài ấy g.i.ế.c người như ngoé, lại không thích gần gũi với ai.”
Vậy sao?
Nhưng hôm nay, rõ ràng ta đã ôm lấy hắn.
Có thể hái được đóa hoa cao lạnh kia hay không, đều phải xem những ngày tiếp theo.O mai d.a.o muoi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/my-nhan-nham-hiem-nang-la-hoa-dang-tieu/5.html.]
Sáng hôm sau, thám tử của ta mang về tin tức – Thẩm Lâm Xuyên đã ra thao trường luyện binh từ rất sớm.
Giữa tiết trời oi ả gay gắt, dù mới sáng sớm nhưng vẫn ngột ngạt không chịu nổi.
Đêm qua ta đã dặn người ngâm sẵn đậu xanh, canh tư liền sai hạ nhân bắt đầu nấu, đúng lúc này là vừa chín tới.
Đậu xanh được nấu mềm nhừ, ta cho vào ít đường phèn, rồi lấy băng cất từ năm ngoái trong hầm ra để ướp lạnh – chè đậu xanh mát lạnh, chính là thức giải nhiệt tuyệt nhất.
Ta đích thân mang chè đến doanh trại.
Ban đầu, ta không được cho vào, ta liền báo tên:
“Ta là Sở Cẩm, phu nhân chưa vào cửa của Thẩm gia, đến thăm chỉ huy đại nhân của các ngươi.”
Sau khi truyền tin, Thẩm Lâm Xuyên lại lập tức cho người thả ta vào.
Điều đó không nghi ngờ gì càng làm tăng thêm tự tin trong lòng ta.
Quả nhiên, hắn nhớ khối ngọc bội đó, cũng nhớ đến cái gọi là "duyên phận" giữa ta và hắn.
Thuộc hạ của Thẩm Lâm Xuyên rất thích món chè đậu xanh, ánh mắt nhìn ta cũng mang vài phần kính trọng.
Ta còn mang tặng Mặc Hoạ và Mặc Thanh một đôi bảo kiếm:
“Đây là Minh Nguyệt kiếm, vừa đúng một cặp. Bảo kiếm phải đi cùng anh hùng, hai người cầm là hợp nhất rồi.”
Minh Nguyệt kiếm là vật mà một nữ tướng tiền triều để lại, được ngoại tổ phụ ta mua lại với giá rất cao, làm của hồi môn cho mẫu thân.O mai d.a.o muoi
Mẫu thân từng một lòng muốn thoát khỏi gông xiềng nơi hậu viện, đáng tiếc lại không thể thành công.
Mặc Hoạ và Mặc Thanh nhận kiếm, cười đến không khép nổi miệng.
Chiêu lấy lòng đúng chỗ, ta là người giỏi nhất.
Ăn của người, ngại mở miệng; nhận của người, khó lòng chối từ – những người này đã nhận lễ của ta, tất nhiên phải vì ta mà lên tiếng.
“Sở tiểu thư đúng là người đẹp tâm càng đẹp!”
“Đúng vậy, chủ tử nhà ta ở ngay trong trướng kia, cô nương tự vào là được, chúng ta không làm phiền nữa.”
“Sở tiểu thư đừng coi mình là người ngoài, người là... phu nhân chưa vào cửa của Thẩm phủ mà!”
Ta mím môi cười trộm, không chút khách khí mà chui vào trướng, đích thân bưng chén chè đậu xanh, đi thẳng về phía Thẩm Lâm Xuyên:
“Đại nhân, ta đến rồi.”
Ta đưa bát chè đến bên môi hắn.
Lính canh bên ngoài trướng tranh thủ liếc vào một cái, rồi nhanh chóng nhìn nhau trao đổi ánh mắt, như thể vừa tận mắt chứng kiến chuyện động trời.
Tin đồn nhanh chóng lan ra, một đồn mười, mười đồn trăm.
“Sở tiểu thư tự tay đút chè cho đại nhân!”
“Cái gì?! Sở tiểu thư thay lòng đổi dạ, khó trách muốn huỷ hôn – thì ra là đã phải lòng đại nhân nhà chúng ta rồi!”
Không biết là ai thốt lên một câu: “Hôn nhau rồi đó!”
9
Lúc này, ta vẫn chưa biết đến những lời đồn đã lan truyền bên ngoài, chỉ thấy yết hầu của Thẩm Lâm Xuyên khẽ chuyển động.O mai d.a.o muoi
Hắn để ta vào doanh trướng, cho ta thông hành – những hành động ấy, với hắn, đã xem như là một sự thừa nhận.
Bằng không, lấy tính cách như hắn, tuyệt đối không cho bất kỳ nữ nhân nào tới gần.
Ta đã thành công một nửa rồi.
Thẩm Lâm Xuyên đón lấy chén chè đậu xanh, nhưng không lập tức uống, chỉ lạnh nhạt nhìn ta.