Mang Không Gian Chạy Nạn, Mẹ Con Cùng Sinh Nhai

Chương 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Tuệ Hòa trong mắt lóe lên một tia cảm động, nhưng vẫn xua tay :

“Cha nương. giờ đây nhà nhà đều thiếu lương thực, hai đừng đưa cho con nữa.

Đến lúc Tú Lan , gà bay ch.ó sủa.

Trong nhà con vẫn còn một ít lương thực dự trữ, tạm thời vẫn đói .

Các con cũng lớn, thể giúp con một việc.

Đồ vật , hai cứ mang về .”

Nương chồng Giang Thị Khương Tuệ Hòa sợ gây phiền phức cho họ.

“Tuệ Hòa con yên tâm, đồ vật trong nhà chúng dám tùy tiện động .

Đây là thứ năm ngoái chúng cho hàng xóm mượn.

Người gom đủ trả cho , mới bớt để cho con.

Yên tâm mà cầm lấy.

Chúng về đây.”

Khương Tuệ Hòa Nương chồng , cũng từ chối nữa, nhận lấy túi lương thực tiễn cha Nương chồng .

Trở phòng, Tiểu Hoa tỉnh.

“Nương, ?”

Khương Tuệ Hòa lắc lắc túi lương thực trong tay, “Ông bà nội con mang lương thực đến cho chúng .

Con gái cứ ngủ thêm lát nữa , nương nấu xong cháo sẽ gọi các con.”

“Ừm.”

Tiểu Hoa ngáp một cái, nghiêng ngủ tiếp.

Khương Tuệ Hòa bếp, mở túi lương thực xem, quả nhiên là gạo lức và kiều mạch.

Kiều mạch phẩm chất vẫn còn , nhưng gạo lức quả thực chút mốc nhẹ.

Khương Tuệ Hòa xách túi gạo lức, gian.

Túi đặt cân đĩa, “Gạo lức ba cân, thể đổi 10 đồng.

Xin xác nhận đổi .”

Giá rõ ràng là thấp, Khương Tuệ Hòa đoán là do phẩm chất.

Cầm 10 đồng, Khương Tuệ Hòa đổi một quả trứng, năm văn tiền.

Số tiền còn đổi một cân gạo lức chất lượng khá .

Tranh thủ lúc các con dậy, Khương Tuệ Hòa vội vàng đong hơn một bát gạo lức, đổ nồi nấu cháo.

Còn về quả trứng quý giá , dù là xào luộc, cũng đủ chia.

Khương Tuệ Hòa dứt khoát đập trứng bát, khuấy đều thêm hơn nửa bát nước, một chút muối hạt, hấp thành một bát trứng hấp.

Cháo nấu xong, trứng hấp cũng thể lấy .

Khương Tuệ Hòa lớn tiếng gọi về phía phòng ngủ.

“Tiểu Hoa, Đại Phúc, Nhị Phúc, dậy ăn sáng thôi.”

“Đến , nương.”

Trong phòng truyền tiếng đáp mềm mại của các con.

Không lâu , ba đứa trẻ lượt dụi mắt dậy.

Vừa đến cửa bếp, Nhị Phúc với cái mũi thính nhất ngửi thấy một mùi thơm khác hẳn mùi rau dại hồ hồ.

Nhị Phúc dùng mũi hít mạnh một cái, “Nương, hôm nay bữa sáng sớm thế ạ?

Đây là mùi gì mà thơm ?”

Nhị Phúc nhắc, Đại Phúc cũng ngửi .

“Mùi thơm thế, giống mùi trứng.

Nương, chẳng lẽ chúng trứng ăn ?”

Khương Tuệ Hòa động sắc, chỉ hiệu:

“Tiểu Hoa, múc chút nước rửa mặt rửa tay.

Nhị Phúc, rửa tay xong, bày bát đũa , chuẩn ăn cơm.”

“Vâng ạ, nương.”

Tiểu Hoa múc một chậu nước, giúp hai rửa mặt và tay.

Nhị Phúc cầm đũa và bát, nhanh nhẹn bày bàn.

Đợi các con đều ngay ngắn, Khương Tuệ Hòa liền bưng nửa nồi cháo đặc loãng đặt lên bàn.

Dùng muỗng múc đầy bốn cái bát bàn.

“Cháo còn nóng, từ từ ăn.”

Khương Tuệ Hòa dặn dò.

Ba đứa trẻ bát cháo bàn, lập tức líu lo ngừng.

“Nương, cháo nấu thơm quá.”

“Sao hôm nay cháo dính thế .”

“Sao cháo hôm nay rau dại?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-khong-gian-chay-nan-me-con-cung-sinh-nhai/chuong-7.html.]

Ba Tỷ con một câu con một câu, nuốt nước bọt.

Khương Tuệ Hòa vội vàng lấy bát trứng hấp chín từ trong nồi đặt lên bàn.

“Hôm nay chúng ăn rau dại hồ hồ.

Cho các con ăn chút trứng hấp dinh dưỡng.”

Nói xong, Khương Tuệ Hòa liền cầm một cái muỗng gỗ nhỏ, bắt đầu chia trứng hấp cho ba đứa trẻ.

Một quả trứng ít, nên trứng hấp chút non.

chính là quả trứng , gần nhất ba đứa trẻ ăn là từ năm ngoái.

Khi Khương Tuệ Hòa núi đốn củi, tình cờ nhặt ba quả trứng chim rừng.

Nhà họ tiền mua gà, nên trong nhà cũng trứng để ăn.

Ngay cả những gia đình trong thôn nuôi gà, trứng đẻ phần lớn cũng đem bán ở trấn để đổi lấy tiền.

Chỉ đến khi con cái sinh nhật, một lớn mới nỡ nấu cho con một quả trứng.

Nhìn bát trứng hấp vàng non bàn, ba đứa trẻ đều ngây .

“Nương, lừa con chứ?

Đây thật sự là trứng hấp ?”

Nhị Phúc ăn trứng hấp lúc còn quá nhỏ.

Mặc dù đút cho vài miếng, nhưng tiểu gia hỏa còn ấn tượng gì.

Ký ức của Tiểu Hoa và Đại Phúc vẫn còn khá rõ ràng.

Tiểu Hoa đưa tay, lau nước miếng đang chảy bên mép Nhị Phúc, “Đệ ngốc, chẳng lẽ nương chúng lừa ?

Đây đúng là trứng hấp thật đấy.

Giống hệt chúng ăn năm ngoái.

Giờ vẫn còn nhớ mùi vị .

Vừa mềm mượt, còn đặc biệt thơm.”

Đại Phúc , vội vàng phụ họa:

đúng đúng, con cũng nhớ, năm ngoái nương núi nhặt trứng chim rừng.

Chúng cũng hấp trứng.

Nương còn nhỏ một chút dầu mè, ngon tuyệt vời luôn.”

Nghe chị và đều lý lẽ mà kể về trứng hấp, Nhị Phúc lập tức cảm thấy bỏ lỡ cả một kho tàng món ngon .

Đệ nhíu mày, bĩu môi nhỏ, chị một cái, lườm ca ca một cái, thật sự thể hiểu nổi.

Đột nhiên “oa” một tiếng lớn, trong miệng còn lẩm bẩm:

“Nương thiên vị, nương thiên vị, chỉ cho ca ca tỷ tỷ ăn trứng hấp.

Không cho Nhị Phúc ăn trứng hấp.

Nương thiên vị, hu hu hu…”

Lập tức, Khương Tuệ Hòa tức buồn .

Nàng thực sự thế nào để giải thích cho một đứa trẻ hơn ba tuổi rằng việc ăn trứng hấp lúc mới hai tuổi, nhớ gì là chuyện bình thường.

Để an ủi tiểu gia hỏa, Khương Tuệ Hòa dứt khoát trực tiếp múc một muỗng lớn trứng hấp bát của Nhị Phúc.

“Này, ca ca tỷ tỷ lời.

Trước tiên múc trứng hấp cho Nhị Phúc chúng .

Nương mới thiên vị , nương thương Nhị Phúc chúng nhất mà.”

Nói xong, Khương Tuệ Hòa còn quên chớp mắt với con gái Tiểu Hoa và con trai lớn Đại Phúc, một vẻ mặt tinh nghịch.

Tiểu Hoa và Đại Phúc lập tức hiểu ý, đều che miệng nhỏ trộm.

Trẻ con vẫn là trẻ con, Nhị Phúc còn lóc ầm ĩ, thấy một muỗng lớn trứng hấp đặt bát , lập tức bật thành .

Nước mắt cùng bong bóng mũi lem đầy mặt.

Khiến Khương Tuệ Hòa khỏi bật .

Lấy khăn tay lau sạch mặt cho Nhị Phúc, Khương Tuệ Hòa múc cho Tiểu Hoa và Đại Phúc mỗi một muỗng trứng hấp.

“Mau ăn khi còn nóng, nguội sẽ ngon .”

Một tiếng lệnh, ba đứa trẻ liền đồng loạt cầm đũa, nâng bát lên mà ăn.

“Ngon quá, thật ngon. Trứng hấp thơm lừng.”

Nhị Phúc ăn một miếng, ngẩng đầu lẩm bẩm .

Đại Phúc nuốt trứng hấp trong miệng, với Nhị Phúc:

“Đệ , đợi ca ca núi, sẽ đào thêm mấy quả trứng chim về cho ăn. Đảm bảo cho ăn no bụng.”

Nhị Phúc dùng ánh mắt sùng bái chằm chằm Đại Phúc,

“Ca ca, thật sự dám đào trứng chim ?”

Đại Phúc nhếch mép, đắc ý :

“Đó là đương nhiên. Lần Hổ Tử ca ca đào trứng chim, thấy rõ ràng. Ta còn học cách trèo cây nữa. Đợi ngày khác núi đào về cho xem.”

Nhị Phúc gật gật cái đầu nhỏ mấy cái, vẻ mặt thỏa mãn tiếp tục ăn cơm.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận