Mang Không Gian Chạy Nạn, Mẹ Con Cùng Sinh Nhai

Chương 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Tuệ Hòa cuối cùng đưa mắt mặt Nhị Phúc.

Tiểu gia hỏa vẻ mặt tự tin chờ nương hỏi .

Khương Tuệ Hòa dịu giọng hỏi Nhị Phúc, "Nhị Phúc nhà chúng đặt tên gì ?"

Nhị Phúc chút nghĩ ngợi đáp:

"Tam Phúc.

Sau nó là của chúng , nó gọi là Tam Phúc."

Khương Tuệ Hòa đầu tiên ngẩn , đó liền lớn, khiến Tiểu Hoa và Đại Phúc bên cạnh cũng ngây ngô theo.

"Ha ha ha, ôi chao, Nhị Phúc của ơi,

Con quả thật chọc c.h.ế.t lão nương của con ."

Thấy nương vui vẻ như , Nhị Phúc càng cảm thấy tên đặt cho ch.ó .

Cậu bé vẻ mặt nghiêm túc hỏi:

"Nương, nó gọi là Tam Phúc, ?

Con một .

Cứ gọi là Tam Phúc mà."

Lời trẻ thơ vô tư, Khương Tuệ Hòa hề tức giận, mà ôm Nhị Phúc lòng lẩm bẩm:

"Ta nghĩ tên mà gọi ngoài, hàng xóm lẽ sẽ chúng mất.

mà, nương nghĩ một cái tên mà cả ba đứa các con đều sẽ thích."

Ba đứa trẻ , đồng loạt về phía nương, ngay cả con ch.ó nhỏ đang sấp đất cũng ngẩng đầu lên.

Khương Tuệ Hòa ngừng một chút, :

"Phúc Bảo."

Tiểu Hoa lặp một , "Phúc Bảo?"

Đại Phúc xong lập tức liên tục gật đầu, "Phúc Bảo, Phúc Bảo .

Tên một cái là thấy phúc khí, cứ gọi Phúc Bảo ."

Nhị Phúc hiểu lắm ý nghĩa, nhưng thấy trong tên cũng chữ Phúc, gọi thuận miệng, lập tức cũng gật đầu phụ họa, "Phúc Bảo , nó cứ gọi là Phúc Bảo."

Nhị Phúc từ trong lòng Khương Tuệ Hòa trượt xuống, xổm mặt ch.ó con, nghiêm túc gọi:

"Phúc Bảo, Phúc Bảo, ngươi là Phúc Bảo nhé.

Nhớ ?"

Tiểu Phúc Bảo trợn tròn đôi mắt Nhị Phúc, khẽ kêu một tiếng, "Gâu!"

Dường như đang trả lời Nhị Phúc rằng nó .

Trong nhà Phúc Bảo, cuộc sống nghèo khó của ba đứa trẻ thêm nhiều niềm vui.

Tiểu Hoa đến nhà Hổ Tử mượn một ít t.h.u.ố.c nước, bôi lên vết thương cho Phúc Bảo, đầy mấy ngày vết thương đóng vảy lành .

Phúc Bảo cũng kén ăn, nhà ngày hai bữa cơm, bữa nào cũng là cháo rau dại loãng, nó cũng ăn ngon lành như .

Có tiền , Khương Tuệ Hòa cứ cách dăm ba bữa đổi cho bọn trẻ một quả trứng gà hoặc một lạng thịt heo để giải thèm.

, Khương Tuệ Hòa cũng dám phô trương lãng phí.

Bởi vì nơi họ ở liên tục năm tháng giọt mưa, tình trạng hạn hán đất đai ngày càng nghiêm trọng.

Rạch nước ở đầu làng gần như khô cạn.

Giếng nước cũ hàng chục năm từng khô cạn, nay nước chảy cũng ngày càng chậm.

Mỗi ngày trời sáng, bên cạnh giếng nước chật kín dân làng.

Ai nấy tay xách thùng, tay bưng chậu, xếp hàng múc nước.

chút nước trong giếng, múc hai thùng cạn.

Dân làng phía chỉ đành mắt tròn mắt dẹt chờ giếng thấm chút nước.

Rạch nước ở đầu làng vì thượng nguồn nước chảy xuống, nhanh biến thành từng vũng nước nhỏ.

Cá tôm rải rác c.h.ế.t , bốc mùi hôi thối ghê tởm.

lâu những con cá c.h.ế.t, tôm c.h.ế.t cũng nhặt sạch.

Nước đọng trong vũng nhỏ cũng múc sạch trơn.

Tình trạng thiếu lương thực của từng nhà ngày càng nghiêm trọng, mắt thấy sắp cạn sạch lương thực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-khong-gian-chay-nan-me-con-cung-sinh-nhai/chuong-14.html.]

Rất nhiều nhà dân làng một ngày một bữa cũng kiếm đủ, ba bốn ngày mới tìm một hai cây rau dại khô héo.

Lại những hàng xóm trực tiếp cắt lá cây, đào rễ cỏ, cạo vỏ cây, mang về nhà dùng cối đá nghiền nát nấu nước uống bụng.

Vì khó nuốt, bọn trẻ ăn một bữa cơm đến xé lòng xé phổi, ngừng nôn khan.

Cộng thêm việc thiếu dầu mỡ lâu ngày, nhiều thể đại tiện, bụng cứng như đá.

"Thôn trưởng ơi, cứu mạng với!

Trong núi ngoài đồng, những nơi thể tìm đều tìm khắp , một cọng rau dại non cũng thấy.

Nhà hai ngày cơm ăn , ngài mà giúp chúng nghĩ cách, thật sự sẽ c.h.ế.t mất."

Trước cổng viện của thôn trưởng Từ đại gia, hàng xóm Dương Hưng Vượng ôm đứa con trai thoi thóp, quỳ mặt Từ đại gia, cầu xin ông cứu mạng.

Dương Hưng Vượng bản cũng vì suy dinh dưỡng lâu ngày, phù thũng nghiêm trọng, bụng cũng trương phềnh lên.

Mà lúc , nhà Từ đại gia cũng một ngày chỉ thể ăn một bữa cháo cám, đói đến mức bụng lép kẹp.

Từ đại gia vô lực tựa khung cửa, với đám mặt vàng như nghệ, gầy gò ốm yếu, đôi mắt vô hồn ngoài cổng:

"Vốn còn nghĩ cố gắng qua giai đoạn , lão thiên gia sẽ giáng mưa.

Ai ngờ , cơn mưa cũng chịu xuống.

Chúng cầu mưa cũng cầu, bói toán cũng bói, thôn Du Thụ e rằng khó thoát kiếp nạn .

Mọi đừng chờ đợi nữa, ai thích ở xứ ngoài thì hãy nương tựa thích.

Ai ở xứ ngoài, cũng hãy mang theo tài sản đáng giá cùng vợ con già trẻ, rời thôn Du Thụ mà lánh nạn .

Nếu cứ tiếp tục kéo dài như , chúng đều sẽ c.h.ế.t ở đây."

Từ đại gia xong, tức thì nước mắt lão lăn dài.

Dân làng xung quanh cũng rấm rứt òa.

Thôn Du Thụ kiến lập hơn trăm năm, nhiều dân làng đời đời kiếp kiếp đều sống chân núi Ngọc Lan .

Trận hạn hán trăm năm khó gặp , đủ để khiến thôn Du Thụ gặp tai họa diệt vong.

Nếu vạn bất đắc dĩ, thôn trưởng Từ đại gia cũng thể mở miệng bảo dân làng rời lánh nạn.

Trong đám đông, một dân làng :

"Thôn trưởng đúng.

Nếu chúng còn ở , chỉ đường c.h.ế.t.

Dù tình hình bên ngoài cũng chắc , nhưng dù vẫn còn một chút hy vọng sống sót."

Mọi đều gật đầu tỏ ý tán đồng.

" chúng đây?

Làng chúng dựa lưng núi sâu, ngoài chỉ một con đường núi, hơn hai mươi dặm mới một trấn nhỏ.

Trận hạn hán lan rộng ít nhất cũng hơn trăm dặm, cũng là đường c.h.ế.t."

"Cứ ngoài thôi, huyện Vân Châu cách đây trăm dặm một con sông lớn từ xưa đến nay từng ngừng chảy, cuồn cuộn chảy suốt ngàn năm.

Nơi đó nhất định nước nôi dồi dào, sợ hạn hán."

Trong đám đông mấy dân làng phụ họa :

"Ta cũng qua nơi , chúng hãy huyện Vân Châu thôi."

"Đi, nhà chúng cũng ."

"Chúng cũng ."

Chẳng mấy chốc, đa dân làng đều xác định hướng chạy nạn, cũng dám chần chừ, ba năm đôi bảy liền vội vã về nhà thu dọn hành lý chuẩn lên đường.

Nhìn dân làng lượt rời , Từ đại gia bất lực bóng lưng khuất dần, trong mắt tràn đầy sự cô độc.

Chỉ hai ba ngày , trong làng mười bảy mười tám hộ gia đình, hết quá nửa.

Phần lớn dân làng còn cũng đang thu dọn đồ đạc, mấy ngày nữa sẽ rời .

Khương Tuệ Hòa tin dân làng dắt díu vợ con rời làng chạy nạn, nhưng nàng hề hoảng sợ, cũng ý định rời ngay.

Cha Nương chồng gõ cửa nhà Khương Tuệ Hòa khi trời còn sáng hẳn.

“Tuệ Hòa , trong làng đều sắp hết . Nơi quả thực sống nổi nữa. Mấy Nương con con hãy cùng chúng . Cha Nương tuy già yếu, nhưng thể vẫn còn cường tráng. Con mà dẫn lũ trẻ ở thì , làng còn ai, chẳng mấy chốc sẽ lang sói hổ báo chiếm cứ hết thôi. Chúng yên lòng.”

Khương Tuệ Hòa cha Nương chồng gầy rộc đến biến dạng, trong lòng vô cùng xót xa. Phu quân bạc tình, nhưng nàng may mắn vì hai vị trưởng bối bên nhà chồng quan tâm nàng đến .

Khương Tuệ Hòa ngập ngừng một lát, nhanh chậm với cha Nương chồng:

“Cha, nương. bây giờ đều đang đổ dồn về phía ngoài núi. Đường rồng rắn lẫn lộn, con dẫn theo ba đứa trẻ, e rằng sẽ bất tiện. Chúng cứ hoãn vài ngày hãy .”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận