Mang Không Gian Chạy Nạn, Mẹ Con Cùng Sinh Nhai

Chương 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Tuệ Hòa lấy xuống một miếng thịt, thổi thật lâu, xác định còn nóng nữa, liền đưa cho Nhị Phúc.

“Tiểu tham quỷ, mau ăn .”

Ai ngờ Nhị Phúc lắc đầu, “Không, con nương ăn , nương vất vả .”

Bạch thị bên cạnh Nhị Phúc thương nương, liên tục khen ngợi:

“Ai Nhị Phúc nhà nhỏ mà hiểu chuyện chứ?

Mới hơn ba tuổi nhường nương ăn , nhất định là một đại hiếu tử.”

Khương Tuệ Hòa mãn nguyện xoa đầu Nhị Phúc, cũng khách khí, cầm miếng thịt lợn rừng c.ắ.n một miếng.

Đại Phúc cũng lấy hai miếng thịt, một miếng đưa cho gia gia Từ Bảo Tài, một miếng đưa cho nãi nãi Giang thị.

Tiểu Hoa thì lấy một miếng thịt cho Phúc Bảo đang phủ phục bên cạnh ăn .

Mọi nối tiếp đều cầm một miếng thịt lớn.

Bụng đói cồn cào, ai còn khách khí nữa, tất cả đều ngốn ngấu ăn.

Thịt lợn rừng săn chắc, mỡ ngập tràn, mang theo vị mặn dịu, khiến thể ngừng .

Cắn một miếng, bì lợn phát tiếng giòn nhẹ.

Một bụng canh loãng nước trong, giờ đây ăn một miếng thịt lợn ngoài giòn trong mềm, tất cả đều cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Ăn xong, khóe miệng ai nấy đều dính một lớp mỡ dày mà nỡ lau .

Bữa , ai nấy đều ăn no.

Cuối cùng còn thừa bốn năm miếng thịt, thật sự thể ăn thêm nữa.

Khương Tuệ Hòa cẩn thận cho mấy miếng thịt một chiếc bát đất, để dành cho các con ăn bữa đỡ thèm.

Phúc Bảo ăn xong một miếng thịt lớn, liền bắt đầu quấn quýt quanh ăn xương thừa, cũng vô cùng thỏa mãn.

Đêm khuya, trong rừng vẳng tiếng côn trùng kêu.

Mấy đứa trẻ mệt mỏi cả ngày, ăn no xong, bao lâu đệm bông trải sẵn, chen chúc ngủ say.

Người lớn tụ tập hàn huyên một lát, cuối cùng quyết định Từ Bình, Dương Hưng Vượng và Khương Tuệ Hòa sẽ luân phiên trực đêm, những khác cũng tự ngủ.

Sáng hôm trời mờ sáng, Từ đại gia gọi dậy tiếp tục lên đường.

“Chúng vẫn nên chần chừ nữa, khi tìm nơi trú chân, chậm trễ đường càng lâu, nguy hiểm càng lớn.”

Mọi tự nhiên ai hai lời, vác đồ lên lưng tiếp tục sâu núi.

Sâu trong rừng rậm, theo địa hình, phương hướng rõ ràng.

Khương Tuệ Hòa tự nhận phương hướng tồi, liền dẫn đường.

Từ Bình và Dương Hưng Vượng là hai nam đinh trẻ tuổi duy nhất, liền phía yểm hậu, những còn ở giữa.

Đi liên tục bốn ngày trong núi lớn, cũng phát hiện mấy chỗ tệ.

Chỉ tiếc là một chỗ địa thế bằng phẳng nhưng nguồn nước, một chỗ sát cạnh một đầm nước nhưng địa thế hiểm trở thể dựng nhà.

Lại một vũng trũng thích hợp để khai khẩn đất đai, nhưng vô cùng nhỏ hẹp.

Mọi dừng dừng, dần dần đều mất hết kiên nhẫn.

“Chúng rốt cuộc đến bao giờ mới dừng để an cư lập nghiệp đây?

Cái núi lớn cũng , ở cũng , quả thực mệt c.h.ế.t .”

Dư thị quả thật chịu nổi đường dài vất vả, chuẩn bỏ gánh nữa.

Mọi cũng đều kiệt sức, Dư thị than vãn cũng còn sức mà bác bỏ nàng.

Cuối cùng, ngày thứ sáu, đoàn xuyên qua mấy hẻm núi, đến một thung lũng bốn bề núi vây quanh.

Nơi đây bốn phía đều đồi núi bao bọc, nhưng ở giữa vô cùng bằng phẳng.

Đứng lưng chừng núi xuống, trong thung lũng phủ đầy cây bụi và bãi đất bồi.

Một con suối nhỏ uốn lượn chảy qua thung lũng.

“Mọi xem, nơi thích hợp để xây nơi trú ẩn ?”

Khương Tuệ Hòa chỉ thung lũng với .

Mấy vị trưởng bối bước lên, ngó tứ phía thung lũng núi, tất cả đều nở nụ thấu hiểu.

“Nơi , đây quả là một nơi .

Trong thung lũng rộng rãi thế , cũng cần lo lắng núi lớn xung quanh sạt lở.”

Từ đại gia vuốt râu, liên tục gật đầu .

Mọi đều hài lòng với nơi đây, cũng tiếp tục bôn ba nữa.

Thế là, liền quyết định tạm thời định cư , đó sẽ tính toán tiếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-khong-gian-chay-nan-me-con-cung-sinh-nhai/chuong-29.html.]

Men theo sườn núi xuống thung lũng, bốn phía tuy tương đối bằng phẳng, nhưng cũng vô cùng hoang vu.

Việc quan trọng nhất lúc , chính là chọn một vị trí để dựng lều.

Ba gia đình chia hành động, mỗi nhà tự chọn một khoảnh đất trống.

Từ Bình trúng một bãi đất bồi gần chân núi, với nhà: “Gia đình chúng tạm thời dựng hai cái lều ở đây mà ở .

Đợi thời gian , sẽ từ từ thiện.”

Từ đại gia vị trí, quả thật tệ, nền đất cũng là bãi đá, tương đối vững chắc.

Dương Hưng Vượng dẫn cả nhà xa hơn một chút, xác định vị trí dựng lều một cây ngô đồng to lớn ở phía bên .

Khương Tuệ Hòa thấy hai gia đình chọn xong địa điểm, liền với ba đứa trẻ:

“Trong thung lũng địa thế rộng rãi như . Các con dựng nhà của chúng ?”

Tiểu Hoa là đầu tiên tranh .

“Nương, con ở cạnh nhà Hổ Tử.”

Đại Phúc cũng phụ họa, “Con cũng ở cạnh Hổ Tử, con còn cùng lên núi săn b.ắ.n nữa.”

Nhị Phúc ý kiến khác, “Nương, con ở cạnh nhà Hổ Tử.

Thôn trưởng Từ gia gia hung dữ lắm, con sợ.”

Khương Tuệ Hòa Nhị Phúc với vẻ mặt nghiêm túc chọc , : “Vậy Nhị Phúc nhà dựng lều ở vị trí nào?”

Nhị Phúc chỉ một bãi đất bồi gần con suối trong thung lũng :

“Nương, con an cư ở đó, ở đó gần suối, mùa hè con còn thể xuống tắm, còn thể bắt cá nữa.”

Vị trí Nhị Phúc chỉ đúng là vị trí Khương Tuệ Hòa cũng .

Khương Tuệ Hòa đầu hỏi cha chồng và Nương chồng đang nghỉ tảng đá bên cạnh, “Cha, nương. xem nên dựng lều ở ?”

Từ Bảo Tài vui vẻ :

“Ở cũng , nơi đây địa thế rộng rãi như , quả là một nơi trú ẩn tuyệt vời hiếm .

Các con ai cũng suy nghĩ riêng, thì cho rằng mấy gia đình nên ở sát quá là hơn.”

Giang thị cũng phụ họa:

“Tự sống trong sân nhà , thanh tĩnh bao. Ngày thường thỉnh thoảng chăm sóc một chút là .”

Khương Tuệ Hòa cũng bày tỏ sự tán đồng.

Sau khi thương lượng một hồi với Tiểu Hoa và Đại Phúc, đều nhất trí đồng ý dựng lều bên cạnh con suối, tạm thời ở đó.

Ba gia đình lúc đều màng đến việc ăn uống, ai nấy đều tranh thủ trời còn sớm, dựng xong hai cái lều , tối còn dễ ngủ.

Cha con nhà Từ trụ cột, Dương Hưng Vượng và Dư thị nhà Dương cũng trở thành trụ cột, Khương Tuệ Hòa tự nhiên là cùng cha chồng Từ Bảo Tài trụ cột, Nương chồng thì phụ giúp.

Chặt về một đống cây lớn nhỏ, một đống tre từ trong núi, dựa theo hình dáng cái lều dựng tạm bên ngoài hang động khi trốn khỏi thôn, Từ Bảo Tài nhanh dựng xong cái lều đầu tiên.

Bọn trẻ một mặt xem lớn dựng lều, một mặt chơi đùa bên suối, quên hết những vất vả bôn ba mấy ngày nay.

Gần hoàng hôn, lều của ba gia đình đều dựng xong gần hết.

Gia đình Khương Tuệ Hòa tổng cộng dựng ba cái lều.

Một lều Khương Tuệ Hòa cùng ba đứa trẻ ở, một lều hai vợ chồng già ở.

Còn một lều dùng bếp, để đồ tạp vật.

Xong xuôi công việc cấp bách nhất, ba gia đình tụ tập với .

Từ đại gia đơn giản chia nồi niêu xoong chảo, Khương Tuệ Hòa cũng chia tất cả lương thực và đồ săn đường thành ba phần.

“Được , chúng bôn ba nhiều ngày như , cuối cùng cũng tìm một nơi tạm thời để trú ngụ.

Mỗi nhà tự về lo liệu cuộc sống của .”

Từ đại gia chia đồ dặn dò .

Hổ Tử chút tò mò hỏi ông nội: “A gia, chúng sẽ ở trong thung lũng bao lâu ạ?”

Từ đại gia thở dài một tiếng, “Cái thì .

Hiện giờ bên ngoài núi nạn đói đang hoành hành, dù mưa xuống, ít nhất cũng mấy tháng mới hồi phục .

Bây giờ khỏi núi chính là tự tìm đường c.h.ế.t.

Trong núi tuy cũng nguy hiểm, nhưng xét tình hình những ngày chúng chạy nạn đường, tìm chút thức ăn để nuôi sống bản vẫn thành vấn đề.

Tạm thời cứ yên tâm ở đây . Đợi đến mùa xuân năm hãy chuyện núi.”

Hổ Tử xong, hào hứng : “Tuyệt quá, con thích ở trong núi.

Mỗi ngày thể săn, chừng ngày nào cũng thịt ăn.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận