Mang Không Gian Chạy Nạn, Mẹ Con Cùng Sinh Nhai

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mẫu của Khương Tuệ Hòa từng là một thợ thêu nổi tiếng trong vùng mười dặm tám hương.

Nàng từ năm tuổi theo Nương học thêu thùa.

Nương nàng còn bất chấp lời bàn tán, đưa nàng học vài năm, nhờ đó nàng .

Năm mười bảy tuổi, khi phố bán đồ thêu, nàng lọt mắt xanh của Từ Thụy An, con trai cả nhà họ Từ ở thôn bên.

Tháng Giêng năm , nhà họ Từ dùng một con lừa, năm mươi cân bột mì và hai lạng bạc cưới Khương Tuệ Hòa về.

Sau khi Từ Thụy An tòng quân, Khương Tuệ Hòa một nuôi ba đứa con trong cảnh khốn khó.

Nàng từng nghĩ sẽ tiếp tục sống bằng nghề kim chỉ của , nhưng trong cảnh nước nhà loạn lạc, đồ thêu thùa thị trường.

Nàng cũng đủ tiền mua vải vóc tơ lụa.

Đám con nhỏ đang chờ ăn, Khương Tuệ Hòa chỉ thể vác cuốc đồng canh tác.

Đôi tay mềm mại từng cầm kim chỉ giờ chai sần.

Mới hai mươi bảy tuổi mà khuôn mặt nàng nhuốm đầy vẻ phong sương.

Khương Tuệ Hòa từ nhà Trưởng thôn trở về, Tiểu Hoa đang ở trong bếp chuẩn nấu cơm.

Trong nhà thiếu thốn lương thực, khẩu phần ăn ba bữa một ngày nay giảm xuống còn hai bữa.

Đôi khi, Khương Tuệ Hòa nấu hai bữa cho các con, còn thì chỉ ăn một bữa.

“Con gái, cháo rau dại hôm nay bớt một nắm gạo.

Nương giờ đói.”

Khương Tuệ Hòa thắt chặt dây lưng quần, cố nén cơn đói, bảo con gái giảm bớt lương thực.

Tiểu Hoa sớm nương nhịn phần ăn của .

“Nương, chậm , con cho một bát gạo lứt nồi .

Chúng mỗi một bát là đủ .

Hôm nay Đại Phúc còn tìm hai cây rau đắng to tướng ở bờ ruộng nữa.

Con cho tất cả nồi .”

Khương Tuệ Hòa gật đầu, nhận lấy muỗng canh từ tay con gái, khuấy đều nồi cháo rau dại trong chiếc nồi sắt mẻ.

Nước còn sôi, gạo lứt và rau dại trong nồi hiện rõ mồn một.

Nhìn nồi nước lớn mà chỉ lèo tèo vài hạt gạo và lá rau, Khương Tuệ Hòa thở dài liên tục.

Ba đứa con đều đang tuổi ăn tuổi lớn, với khẩu phần ăn như thế , e rằng nuôi chúng cũng khó khăn.

Khương Tuệ Hòa c.ắ.n răng, đeo chiếc gùi lên lưng cửa.

Sau Tết, nạn đói ngày càng trầm trọng, lương thực dự trữ của nhà đều đủ ăn.

Rau dại ở bờ ruộng, sườn núi cũng đào bới ít.

Khương Tuệ Hòa dọc lối trong ruộng nhà , tìm thêm chút rau dại mang về cho các con thêm chút lương thực.

khắp nơi, bờ ruộng, sườn đồi, cũng chỉ thấy dấu vết của rau dại đào .

Khương Tuệ Hòa mấy lượt trong ruộng, chỉ tìm vài cây mã đề.

Thứ vị ngon lắm, nhưng dù cũng thể ăn bụng.

Đến giờ cơm, Khương Tuệ Hòa dám chậm trễ nữa, vội vàng trở về nhà.

Lúc , con gái Tiểu Hoa nấu xong nồi cháo rau dại loãng.

Trên chiếc bàn ăn cũ kỹ, bốn chiếc bát sành thô sơ đặt ngay ngắn.

Tiểu Hoa đang lượt múc cháo bát.

Đại Phúc và Nhị Phúc ngoan ngoãn bên bàn, đôi tay nhỏ đen nhẻm giữ chặt bát của , sợ lỡ tay đổ.

“Nương”

“Nương”

“Nương”

Ba đứa trẻ đồng thời thấy Khương Tuệ Hòa trở về, đồng thanh gọi một tiếng nương.

“Nương, con nấu cháo xong .

Người mau đến ăn một chút ạ.”

Tiểu Hoa đến mặt Khương Tuệ Hòa, nắm tay nàng kéo nàng đến bên bàn.

Khương Tuệ Hòa lên bàn, đây là cháo?

Nước canh trong bát còn thể soi rõ bóng .

Vài hạt gạo lứt lèo tèo đáy bát, rau dại nấu nát nhừ, vô vị bám thành bát.

Khương Tuệ Hòa ba đứa con gầy gò như mầm đậu, thật sự đành lòng tranh giành khẩu phần ăn của chúng.

“Các con, mau ăn .”

Khương Tuệ Hòa bưng bát của Nhị Phúc, đưa lên miệng thổi thổi, đặt mặt Nhị Phúc.

“Ăn từ từ thôi, đừng để bỏng.”

Nghe nương dặn dò, ba đứa trẻ đều sốt ruột bưng bát lên, mặc kệ nóng, húp cháo ồn ào.

Với bát cháo loãng như thế , đôi đũa bàn là thừa thãi.

Chỉ chốc lát, bát của ba đứa trẻ cạn.

Tiểu Hoa l.i.ế.m môi vẫn còn thòm thèm, Đại Phúc và Nhị Phúc ngầm hiểu ý , bưng bát lên, lè lưỡi l.i.ế.m sạch từng chút một, để sót một hạt cơm nào.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-khong-gian-chay-nan-me-con-cung-sinh-nhai/chuong-2.html.]

“Trong nồi còn nữa, các con ăn thêm một bát .”

Khương Tuệ Hòa vẫn ăn, bên bàn lặng lẽ ba đứa con của .

Cảnh tượng diễn hàng ngày, mỗi Khương Tuệ Hòa thấy đều cảm thấy lòng quặn đau.

Tiểu Hoa hiểu chuyện dọn bát đũa :

“Nương, hôm đó chúng chẳng ?

Nấu một bữa ăn hai bữa, như chúng sẽ ngủ với cái bụng đói nữa.”

Đại Phúc gật đầu lia lịa, “ đúng đúng, nương, chúng con ăn nữa .

Phần trong nồi để tối ăn, tối bụng đói ngủ .

Chỉ cần ngủ , một giấc là đến sáng mai, đỡ vất vả bao.

He he…”

Nhị Phúc tuổi còn quá nhỏ, hiểu ý chị gì.

thấy bàn còn một bát cháo ăn, bĩu môi mè nheo:

“Con ăn nữa, con đói.

Trước mặt nương còn một bát, con ăn.”

Khương Tuệ Hòa định bưng bát cháo đến mặt Nhị Phúc, nhưng Tiểu Hoa ngăn .

“Nhị Phúc, , lời tỷ tỷ quên hết ?

Giờ lương thực nhiều, chúng ăn ít một chút, còn sống là may lắm .

Đệ mà ăn phần của nương, nương sẽ đói bụng đấy.

Coi chừng tỷ đ.á.n.h m.ô.n.g đấy.”

Tiểu Hoa dùng thái độ nghiêm khắc vượt xa tuổi của , trừng mắt Nhị Phúc.

Nhị Phúc tỷ tỷ quát mắng, lập tức ngậm miệng, dám giận dỗi nữa.

Đại Phúc cũng bĩu môi với Nhị Phúc:

“Đã , nhịn đừng đại tiện nữa. Ăn một chút là , đói cho ?”

Nhị Phúc tủi cúi đầu, đưa bàn tay nhỏ bé lau nước mắt.

Khương Tuệ Hòa đưa tay sờ thắt lưng, đó như thể hạ quyết tâm lớn.

Ngẩng đầu với ba đứa con:

“Ăn , chia hết cháo còn .

Nương cách giúp các con tối đói bụng.”

Tiểu Hoa liền ngần ngừ :

“Nương,

thật ạ?”

“Nương lời nào mà từng lừa các con bao giờ.

Chia hết phần trong nồi , ăn no căng bụng .

Nương sẽ để các con đói .”

Ba đứa trẻ , lập tức đều rạng rỡ.

Tiểu Hoa sắp xếp bát đũa, lượt múc đầy một bát cháo cho hai . Sau đó tự cũng múc gần đầy một bát.

Ba đứa trẻ , cùng về phía Khương Tuệ Hòa.

“Ăn , còn gì nữa. Ăn chậm chút lát thiệt thòi đấy.”

Khương Tuệ Hòa cưng chiều với ba đứa con.

Lúc , ba đứa trẻ khách khí nữa, như gió cuốn mây tan mà húp cháo.

Khương Tuệ Hòa cũng bưng bát nước canh vị đắng ngắt mặt , uống hết trong hai ngụm.

Trở trong nhà, Khương Tuệ Hòa bảo các con , một bên giường.

Nàng cẩn thận cởi áo, lấy một chiếc túi thơm buộc ở thắt lưng.

Chiếc túi thơm màu hồng sen thêu hoa mai trắng, tao nhã độc đáo.

Khương Tuệ Hòa cẩn thận lấy một bọc vải trắng từ trong túi thơm.

Lại từ trong bọc vải lấy một miếng ngọc bội màu xanh đậm, bên trong ngọc bội dường như sóng nước và sương mù cuộn trào.

Miếng ngọc bội là do mẫu nàng giao cho nàng khi lâm chung, dặn dò nàng giữ gìn cẩn thận, cần thiết thì đừng lấy .

Giờ đây trong nhà ba bữa no, ba đứa con sớm tối khó lo, Khương Tuệ Hòa chỉ thể đặt hy vọng cuối cùng miếng ngọc bội .

Miếng ngọc bội màu sắc thượng hạng, nàng tuy hiểu về ngọc khí, nhưng cũng dám khẳng định miếng ngọc bội tuyệt đối vật tầm thường.

Nếu đem đến hiệu cầm đồ ở trấn, ít nhất cũng đáng giá vài lạng bạc.

Số tiền nếu đổi thành gạo lứt, bốn miệng ăn trong nửa năm thì chắc chắn thành vấn đề.

với lời dặn dò của mẫu , nhưng trong thời khắc sinh tử , Khương Tuệ Hòa tin rằng mẫu cũng sẽ trách nàng.

Khương Tuệ Hòa ngắm nghía hồi lâu, cuối cùng nhịn đưa tay .

Nhẹ nhàng cầm miếng ngọc bội lên, đặt lòng bàn tay .

Đột nhiên, khoảnh khắc ngọc bội chạm lòng bàn tay, Khương Tuệ Hòa cảm thấy mắt bỗng lóe lên ánh sáng trắng, thứ trở nên hỗn độn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận