Mang Không Gian Chạy Nạn, Mẹ Con Cùng Sinh Nhai

Chương 39

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bên đang đào hầm chứa nước, bên công việc tu sửa lều tranh do Từ Bảo Tài cầm đầu cũng triển khai khẩn trương. Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Từ Bảo Tài liền dẫn núi đốn cây, đào cỏ, cắt tranh. Những thứ mang về nhà phơi mấy ngày dùng sẽ hiệu quả hơn.

Khi họ ban đầu dựng lều tranh, vật liệu chính sử dụng là tre, loại vật liệu tuy độ dẻo dai , cũng dễ tạo hình, nhưng chịu trọng lượng. Vẫn dùng những cọc gỗ lớn hơn trụ chống đỡ, lều tranh mới thể chống chịu sức ép của bão tuyết. Khi Từ Bảo Tài việc, Đại Phúc cũng một bên chăm chú theo dõi, học hỏi.

“A gia, vì trụ lắp như ?”

“A gia, vì dùng cỏ và tranh kết hợp với ?”

“A gia, thể dạy con đan nan tre ?”

Đại Phúc hễ hứng thú với một nghề nào, liền hỏi cặn kẽ đến cùng. may mắn , Từ Bảo Tài cũng là hiền lành, luôn hỏi ắt trả lời.

“Đại Phúc, con hứng thú với việc dựng nhà đan nan tre ?” Từ Bảo Tài cưng chiều hỏi.

“Dạ, hứng thú. Hứng thú như săn ạ.” Đại Phúc nghiêm túc đáp.

“Vậy a gia dạy con dựng nhà, ?”

“Dạ , con cảm ơn a gia.”

Từ Bảo Tài khi gia cố lều tranh của nhà , thuận tiện giúp hai nhà cũng gia cố lều tranh. Không chỉ gia cố thêm trụ, còn đắp thêm một lớp tranh và cỏ. Từ Bảo Tài lều tranh đầy tự tin : “Như thì đảm bảo dột, cũng sẽ tuyết đè sập.”

Một tháng thời gian, thoáng chốc trôi qua. Chẳng mấy chốc đến công đoạn cuối cùng của hầm chứa nước cuối cùng. Khương Tuệ Hòa dẫn dùng tre thông các mắt tre, đó dẫn nước suối từ nơi cao hầm chứa nước. Chỉ cần suối núi ngừng chảy, nước trong hầm chứa nước sẽ cuồn cuộn dứt.

Cùng với trận tuyết đầu mùa giáng xuống, cả thung lũng chìm một vùng tĩnh mịch. Củ sắn dây, khoai mỡ, quả sồi mà mấy gia đình tích trữ chất đầy cả một lều tranh. Rau dại phơi khô cũng đóng mấy sọt. Trong kho lương thực, lòng lo lắng. Khương Tuệ Hòa và gia đình họ chỉ lương thực, mà còn chăn bông dày, áo bông, giày bông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-khong-gian-chay-nan-me-con-cung-sinh-nhai/chuong-39.html.]

Tài thêu thùa của Khương Tuệ Hòa bao giờ thất vọng. Nàng chỉ may những chiếc áo bông vặn với dáng cả nhà, mà còn thêu hoa văn lên mỗi chiếc áo. Cổ áo bông của Tiểu Hoa thêu hai bông đỗ quyên xinh . Áo bông của Đại Phúc thêu hai đám tường vân. Áo bông của Nhị Phúc thêu một đóa lan. Áo bông của cha Nương chồng thêu chữ Phúc. Áo bông mới của Khương Tuệ Hòa tự thêu một đóa sen. Mọi ai nấy đều hớn hở mặc áo bông mới.

Vì bên ngoài ngày càng lạnh, rau dại trong núi cũng ít . Nhiều thảo d.ư.ợ.c cũng tuyết vùi lấp khó tìm. Cả nhà mỗi ngày ngoài núi thời gian càng lúc càng ngắn. Sau khi chính thức đông, thì hầu như ít khi ngoài. Trong lều tranh đốt than lửa, ấm áp dễ chịu. Tranh thủ những lúc rảnh rỗi hiếm , Khương Tuệ Hòa mỗi ngày kéo ba đứa trẻ , bên cạnh lửa than dạy chúng nhận mặt chữ.

“Đây là ‘Đại’, ‘Đại’ trong to lớn. Đây là ‘Sơn’, ‘Sơn’ trong núi lớn. Đây là ‘Phạn’, ‘Phạn’ trong cơm ăn.” Khương Tuệ Hòa học theo dáng vẻ mẫu dạy dỗ khi còn nhỏ, dùng một cành củi cháy qua than lửa chữ mặt đất. Vừa dạy ba đứa trẻ nhận mặt chữ. Ba đứa trẻ cũng học nghiêm túc, Khương Tuệ Hòa một lượt, lũ trẻ liền đồng thanh theo. Đôi khi chúng cũng chữ tuyết cửa. Chỉ là thường khi que củi xong, Phúc Bảo bên cạnh liền nhảy chồm lên c.ắ.n que củi, ngỡ rằng Khương Tuệ Hòa đang dùng que củi đùa giỡn nó. Mỗi Phúc Bảo phá rối, bốn Nương con bật một tràng vui vẻ.

Tiểu Hoa đối với việc nhận chữ hứng thú lớn, chỉ miễn cưỡng học theo nương. Nhị Phúc còn yên , học hai chữ là đùa giỡn với Phúc Bảo một lát. Chỉ riêng Đại Phúc là nghiêm túc nhất. Khương Tuệ Hòa mỗi khi dạy một chữ, Đại Phúc đều tự học vài , đó lớn tiếng . Không chỉ , nếu Khương Tuệ Hòa dạy nó chữ Đông, Đại Phúc sẽ truy hỏi chữ Tây Nam Bắc thế nào. Dạy nó chữ Mã, nó sẽ truy hỏi chữ Ngưu Dương Trư . Cũng chính vì lẽ đó, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, Đại Phúc nhận bảy tám phần những chữ Khương Tuệ Hòa .

Đôi khi, Khương Tuệ Hòa cố ý lấy một quyển sách tương đối đơn giản từ trong gian, ví dụ như sách dạy nấu ăn, để kiểm tra Đại Phúc. Nó cũng sợ, cầm sách lên một cách hình: “Hành lá, hai lạng. Đại hồi, quế chi. Đổ dầu nóng chảo.” Dù chậm, vài chữ cũng nhận đúng, nhưng Đại Phúc vô cùng nghiêm túc. Chữ nào liền lập tức hỏi Khương Tuệ Hòa. Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Đại Phúc, Khương Tuệ Hòa vô cùng an lòng.

“Đại Phúc , lớn lên con gì?” Khương Tuệ Hòa ôm Đại Phúc hỏi. Đại Phúc thốt ngay, mà trầm tư suy nghĩ hồi lâu, đáp Khương Tuệ Hòa: “Con quan.” Khương Tuệ Hòa cũng phủ nhận. Chỉ là so với công danh lợi lộc, nàng càng mong các con thể sống những ngày tháng thanh nhàn tự tại.

“Vì con quan?” Khương Tuệ Hòa tò mò hỏi. Đại Phúc ngừng một chút, chính nghĩa đáp: “Con một đại quan, trừng trị những tham quan ô , còn chỉnh đốn phong khí quan trường. Đuổi những kẻ xa bỏ vợ bỏ con, cho chúng quan.” Khương Tuệ Hòa sững sờ. Nàng vốn tưởng rằng, lũ trẻ còn nhỏ, chẳng hiểu gì cả. lời của Đại Phúc, rõ ràng là ý chỉ. Khương Tuệ Hòa cảm thấy cổ họng chút nghẹn , vội vàng ngoài cửa, xoa dịu cảm xúc một chút.

“Nương, nương gì ạ?” Đại Phúc ngỡ sai, căng thẳng hỏi. Khương Tuệ Hòa nuốt nước bọt, sang mỉm với Đại Phúc: “Đại Phúc, chí hướng của con phi thường vĩ đại, nương đỗi vui mừng. Muốn đại quan, con chăm chỉ học hành. Đợi con học nhiều chữ hơn, nương sẽ tìm cho con một dạy con những học vấn lớn hơn. Sau con lớn lên sẽ tham gia khoa cử. Thế nào?”

Đại Phúc Khương Tuệ Hòa hứa hẹn như , lập tức vui mừng nhào lòng Khương Tuệ Hòa. “Nương, con nhất định sẽ học hành chăm chỉ. Tuyệt đối phụ nương. Đợi con tiền đồ, con cho nương ở nhà lớn, tìm hầu hạ nương. Con còn đ.á.n.h c.h.ế.t những kẻ ức h.i.ế.p nương.”

Khương Tuệ Hòa những lời ngây thơ của con, nhưng ấm áp đến tận đáy lòng. Khương Tuệ Hòa đang định tiếp tục dạy Đại Phúc nhận chữ, Nhị Phúc bên cạnh đang đùa giỡn với Phúc Bảo dường như cuộc trò chuyện giữa nương và nhị ca. Nó đầu đuôi chen lời: “Con cũng đ.á.n.h bại kẻ . Đợi con lớn lên, con sẽ cưỡi ngựa lớn, cầm đại đao, đ.á.n.h bại từng kẻ một. Sau đó về nhà ăn cơm nương nấu.”

Hahaha, hahaha……

Khương Tuệ Hòa vốn đang chút nặng lòng, Nhị Phúc với lời thiên mã hành chọc phá lên. “Nhị Phúc của nương ơi, con rốt cuộc khi nào mới thể hiểu chuyện như ca ca con đây.” Khương Tuệ Hòa ôm chầm lấy Nhị Phúc, hôn mạnh một cái lên gương mặt nhỏ nhắn đỏ ửng vì lạnh của nó. Mấy Nương con đang trò chuyện phiếm, bỗng nhiên từ lều tranh nhà họ Dương bên cạnh truyền đến một tiếng vỡ nát kịch liệt.

Rầm... rắc...

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận