Mang Không Gian Chạy Nạn, Mẹ Con Cùng Sinh Nhai

Chương 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

May mắn , ba đứa trẻ đều tỉnh. Chúng đang nắm tay chạy ngoài, và va lòng Khương Tuệ Hòa.

"Các con, ?"

Khương Tuệ Hòa mặt đầy lệ, giọng run rẩy, cũng kiểm soát mà run lên.

"Nương, chúng con , chúng mau ngoài thôi."

Tiểu Hoa bình tĩnh nhắc nhở.

"Đi, mau , đến một chỗ thật xa khỏi sân mà chờ."

Khương Tuệ Hòa gọi ba đứa trẻ cùng ngoài, bản nàng cũng kéo Phúc Bảo đang buộc dây, nhanh chóng chạy khỏi sân.

Lúc , vặn cha Nương chồng cũng . Hai ông bà lão chạy tới, kéo ba đứa trẻ xem xét khắp lượt, sợ chúng thương.

Xác định đều bình an vô sự, Khương Tuệ Hòa dẫn trốn một đất trống.

Lúc gió cũng ngày càng lớn. Vì gió lớn ngừng thổi, hỏa thế nhanh chóng lan rộng. Lấy nhà họ Từ và nhà Khương Tuệ Hòa điểm bốc cháy chính, chẳng mấy chốc lan sang các căn nhà xung quanh.

Sông và giếng đều nước, họ chỉ thể trơ mắt những căn nhà dần dần biến thành tro tàn mắt . Một căn, hai căn, ba căn...

Cuối cùng, ngọn lửa càn quét bộ làng Du Thụ, chỉ còn nhà Lý Ma Tử độc lập sườn núi là ảnh hưởng.

Tất cả những ngôi nhà khác của dân làng, trong vòng một canh giờ, đều biến thành những bức tường đổ nát, tàn hoang.

Khương Tuệ Hòa ngôi nhà mà và Từ Thụy An sống mấy năm dần dần đổ sập, biến thành tro bụi, những cảm thấy đau buồn, mà ngược còn một sự nhẹ nhõm và thanh thản lạ lùng.

Đối với nàng, chỉ cần các con khỏe mạnh, những thứ khác đều quan trọng. Cho dù chịu cảnh màn trời chiếu đất, nàng cũng sẽ thấy khổ sở.

Ngay khi đang chờ đợi ngọn lửa tắt, một giọt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống mặt Khương Tuệ Hòa. Lần , còn là lờ mờ nữa, mà là một giọt mưa rõ ràng.

Tiếp đó, cha chồng Từ Bảo Tài cũng cảm nhận .

"Này, hình như trời mưa thì ?"

Từ Bảo Tài lau nước mặt, lớn tiếng .

Tiếp theo, Nương chồng Giang thị, Tiểu Hoa, Đại Phúc, Nhị Phúc, tất cả đều phát hiện .

"Mưa , đúng là mưa ! Tóc của con cũng ướt hết ! Hay quá!"

Tiểu Hoa sờ b.í.m tóc của , reo hò. Đại Phúc và Nhị Phúc cũng theo đó :

"Con cũng mưa ướt , cuối cùng cũng mưa !"

Giang thị chút buồn bã : "Đáng tiếc, nếu trận mưa sớm hơn một chút, nhà của chúng lẽ cứu ."

Khương Tuệ Hòa an ủi Nương chồng:

"Nương, , trời tuyệt đường , chỉ cần chúng đều khỏe mạnh, tất cả đều thể bắt đầu . Đó , lão thiên gia thấy chúng đều khỏe mạnh, liền vội vàng ban mưa cho chúng . Mưa xuống , đất đai sẽ mọc đầy rau dại, cũng thể trồng trọt, chúng cũng cần c.h.ế.t đói nữa."

"Lời Tuệ Hòa đúng lắm. Trời tuyệt đường , chúng một ai thiếu, tất cả đều sống chính là phúc lớn nhất. Nhà cửa mất chúng thể dựng , mưa xuống , chúng sẽ hy vọng."

Từ Bảo Tài xong, gọi :

"Đã còn chỗ nào để , chúng hãy đến nhà Từ Đại gia xem . Họ lẽ cũng đang ở ngoài trời mưa đấy."

Mọi tới tấp gật đầu, lượt theo ánh lửa về phía nhà trưởng thôn.

Kết quả, nửa đường, gặp Từ Bình và Dương Hưng Vượng đến thăm hỏi họ.

"Từ Tam thúc, Từ Tam nương, Tuệ Hòa, các vị đều chứ?"

Từ Bình từ xa thấy họ, lớn tiếng hỏi.

Từ Bảo Tài và trưởng thôn Từ Đại gia em ruột, nhưng là cùng gia môn. Căn cứ theo vai vế, Từ Bảo Tài vặn xếp thứ ba trong nhà, nên Từ Bình gọi Từ Bảo Tài là Tam thúc.

"Chúng , Bình nhi, cha Nương ngươi vẫn chứ?"

Từ Bảo Tài quan tâm hỏi.

"Cha Nương , vợ con cũng , chỉ là nhà cửa cháy rụi ."

Dương Hưng Vượng chút áy náy :

"Đều là của , nếu sớm hơn một chút thông báo cho , lẽ giữ nhà ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mang-khong-gian-chay-nan-me-con-cung-sinh-nhai/chuong-21.html.]

Khương Tuệ Hòa mỉm :

"Hưng Vượng đại ca, của . Tống Đại Sơn mưu đồ phóng hỏa, mục đích rõ ràng, chính là đốt nhà . Chuyện đến nước , cũng cần tiếc nuối nữa. hoàng thiên phụ lòng, các xem, trời đang mưa kìa."

Từ Bình ngẩng đầu trời, " , cuối cùng cũng mưa , chúng đều cảm nhận . mưa còn nhỏ, lẽ thể dập tắt lửa ."

Trong lúc mấy đang chuyện, nhà họ Từ và nhà họ Dương cũng lượt kéo đến.

Trên mặt Từ Đại gia đầy tro bụi, là do y liều xông lửa để lấy đồ. Trần thị và Bạch thị mặt đều vương vấn nước mắt, thể thấy nhiều.

So với họ, nhà Dương Hưng Vượng vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Nương của Dương Hưng Vượng, Dương Đại nương, cõng một cái gùi, bên trong một tấm chăn. Dư thị thì nắm c.h.ặ.t t.a.y con trai Dương Chính Xương, một lời.

"Mọi đều ở đây, ai thương chứ?"

Từ Đại gia hỏi.

Mọi đều lắc đầu.

Từ Đại gia dùng ánh mắt phẫn nộ về phía nhà Tống Đại Sơn,

"Ngàn tính vạn tính, ngờ Tống Đại Sơn dám chuyện súc vật như . Giá như sớm hơn mấy năm, khi trộm dê nhà Vương thẩm, thì nên đ.á.n.h c.h.ế.t ngay lập tức."

Nói xong, Từ Đại thúc bất mãn đầu ngôi nhà của . Đã thiêu rụi tan hoang, trông thật thê lương.

Dương Hưng Vượng :

"Trong làng, trừ nhà Lý Ma Tử còn nguyên vẹn, các căn nhà khác đều còn. Hiện tại, chúng vẫn nên mau chóng đến nhà Lý Ma Tử trú tạm , dù cũng đợi trời sáng tính tiếp."

“Được , mau , lát nữa trời mưa lớn thật đấy, quần áo ướt chẳng đồ mà .”

Từ Bình gọi , cùng về phía nhà Lý Ma Tử sườn đồi.

Căn nhà khóa trái, Từ Bình vung một tảng đá lớn, chỉ hai ba cái phá bung cửa.

Lý Ma Tử là một đàn ông độc , chỉ sống cùng Nương già.

Trong nhà tổng cộng ba gian phòng.

Mười mấy chen chúc một lúc, lập tức trở nên chật chội vô cùng.

Từ Đại gia sắp xếp mấy đứa trẻ, thêm các nữ nhân, trong nhà, còn mấy nam nhân thì trú mưa mái hiên.

Mưa càng lúc càng lớn, mấy đốm lửa còn sót dần dần tắt lịm.

Trận mưa lớn đến muộn mấy tháng , ít nhiều cũng vơi phần nào nỗi buồn của khi mất nhà cửa.

Mảnh đất khô cằn từ lâu, như một đứa trẻ khát sữa, tham lam uống lấy dòng sữa ngọt lành.

Đêm đó, ngoài mấy đứa trẻ, ai trong họ ngủ.

Mưa rơi suốt một đêm, họ cũng canh giữ suốt một đêm.

Sáng hôm , trời tờ mờ sáng, sốt ruột tranh thủ lúc mưa nhỏ hơn để xem xét nhà cửa của .

“Hết , chẳng còn gì cả.”

Trần Thị bên ngoài đống đổ nát của sân nhà ở hơn ba mươi năm, ánh mắt thất thần.

Mưa lớn ướt mặt nàng, hòa lẫn nước mắt chảy dài.

Mưa quá lớn, dám nán lâu.

Lại trở về nhà Lý Ma Tử để tránh mưa.

“Nương ơi, con đói quá.”

“Nương ơi, con cũng đói quá.”

Mấy đứa trẻ lượt thức dậy, tất cả đều la to đòi ăn.

Thế nhưng, lúc , đều hai bàn tay trắng, đồ ăn thức uống gì.

“Trước tiên cứ nhịn , đợi mưa tạnh, sẽ núi tìm đồ cho các con.”

Dương Hưng Vượng an ủi mấy đứa trẻ.

Mấy đứa trẻ chịu khổ quá lâu, tự lóc cũng vô ích, lập tức đều im lặng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận