[Góc nhìn Lâm Uyển]
Dưới sự hộ tống của ít nhất sáu cảnh sát, tôi đến bệnh viện.
Bác sĩ giới thiệu sơ qua về tình trạng của Thái Đại Dũng:
"Tổn thương mô nặng, vết thương đã có dấu hiệu hoại tử."
"Việc làm sạch vết thương cũng rất khó khăn, độ phức tạp cực cao."
Trong lúc nói chuyện, một nữ y tá mắt đỏ hoe, còn nghèn nghẹn vì khóc đi tới:
"Bác sĩ Trần, bệnh nhân vừa được tiêm thuốc giảm đau."
"Hiện giờ hắn đang mơ màng, không được tỉnh táo lắm."
Bác sĩ gật đầu, ra hiệu cho cô ấy về nghỉ.
Vừa nói, ông lại bất mãn mà than phiền:
"Bệnh nhân này nóng tính lắm."
"Đã mắng khóc ba cô y tá rồi đấy."
"Hơn nữa càng mắng càng tục."
Đội trưởng Hình áy náy vỗ vai đối phương, rồi hỏi:
"Bây giờ có thể cho gặp không?"
Bác sĩ nhún vai:
"Gặp thì gặp được, chỉ là ý thức sẽ hơi mơ hồ."
Sau một hồi vòng vo, chúng tôi gặp được Thái Đại Dũng.
Chưa vào bước vào cửa, đã nghe thấy hắn kêu la thảm thiết.
Nghe thấy có người vào, hắn không chút nghĩ ngợi mà chửi rủa:
"Cút!"
Cùng lúc đó, ánh mắt hắn quét về phía cửa, rồi dừng lại trên mặt tôi.
Tôi mỉm cười tỏ vẻ áy náy với hắn.
Ngay lập tức, Thái Đại Dũng gào lên:
"Bắt cô ta lại!"
"Tao đây thảm hại thế này đều là vì cô ta!"
Quả thật rất thảm.
Tôi nghiêng đầu đánh giá.
Thái Đại Dũng bị bỏng diện rộng, một mắt hoàn toàn không mở được.
Những vùng da lộ ra ngoài sưng đỏ lở loét, dịch mô không ngừng rỉ ra.
Hắn dùng con mắt còn lại nhìn tôi đầy hung tợn:
"Cô là cố ý!"
Tôi đi đến chiếc ghế cạnh giường bệnh, ngồi xuống, tốt bụng giúp hắn đắp lại góc chăn:
"Anh à, tôi nghe Đội trưởng Hình nói cả rồi."
"Anh tưởng tôi cố ý giăng bẫy hại anh."
"Nhưng thực ra đó thật sự là tai nạn ngoài ý muốn."
"Hơn nữa cảnh sát đã lục soát rồi, không có gói hàng bị mất mà anh nói, có phải anh nhìn nhầm rồi không?"
Thái Đại Dũng sững sờ, nghi ngờ nhìn về phía Đội trưởng Hình.
Đội trưởng Hình không phủ nhận.
Tác dụng phụ của thuốc giảm đau ngày càng rõ rệt.
Mí mắt Thái Đại Dũng cứ liên tục díu lại, xem ra sắp hôn mê rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kien-hang-bi-mat/chuong-7.html.]
Đúng lúc này, tôi dịu dàng gọi:
"Thái Đại Dũng?"
Ngay khoảnh khắc hắn nhìn về phía tôi.
Tôi đột nhiên nhấc hai chân lên, ngồi khoanh chân trên ghế.
Tay phải chống cằm, cổ tay trái đặt trên đầu gối.
Thái Đại Dũng đột nhiên trợn to mắt.
Ngón trỏ và ngón giữa tay trái của tôi khép lại, từng chút từng chút gõ nhịp lên thành ghế.
Trong ánh mắt càng lúc càng hoảng loạn của Thái Đại Dũng, tôi thản nhiên cười.
Cổ tay lật nhẹ một cái, một quả bóng cao su cũ kỹ ố vàng đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay tôi.
Quả bóng nảy từng nhịp đập xuống sàn bệnh viện, phát ra tiếng "bộp bộp" trầm đục và quái dị.
Cuối cùng nó nảy lên, rơi vào n.g.ự.c Thái Đại Dũng.
Hắn ta c.h.ế.t lặng nhìn chằm chằm vào chỗ bị khoét rỗng ở giữa quả bóng.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn hét toáng lên:
"Là cô!"
"Cô là cô gái vụ 401!"
"Cô muốn g.i.ế.c tôi trả thù!"
Đội trưởng Hình vội vàng lao tới, túm lấy quả bóng, nhìn tôi không thể tin nổi.
[Góc nhìn Lâm Uyển]
Trong phòng thẩm vấn, tôi ngồi trên ghế thẩm tra, trước mặt đặt quả bóng đó.
Anan
Tôi lười nhác vẫy tay về phía tấm kính phòng thẩm vấn.
Tôi biết, sau tấm kính một chiều đó, Đội trưởng Hình đang dõi theo tôi.
Một lúc sau, cửa phòng thẩm vấn mở ra.
Đội trưởng Hình bước vào:
"Lâm Gia Nam."
Tôi mơ hồ hỏi:
"Ai?"
"Tôi tên Lâm Uyển mà."
"Chú có thể xem chứng minh thư của tôi."
Đội trưởng Hình đẩy quả bóng đó về phía tôi:
"Bây giờ còn muốn giả vờ nữa sao?"
"Trong các tang vật của vụ án treo 401, có một quả bóng nảy bị hỏng như thế này."
"Quả của cô, giống hệt với quả được lưu trữ trong phòng vật chứng."
Tôi cười, tiếp tục chơi với quả bóng như không nghe thấy gì cả.
Giữa tiếng "bộp bộp" nặng nề vang lên mỗi khi bóng chạm sàn, Đội trưởng Hình đành phải nâng cao giọng.
"Cô chính là người sống sót duy nhất của vụ án 401, đúng không?"
Quả bóng nảy đột nhiên bật trở lại lòng bàn tay tôi, bị tôi nắm chặt.
Ngẩng đầu, tôi khẽ nói:
"Đội trưởng Hình, trước đây tôi cứ bám riết chú hỏi căn nhà đó đã xảy ra chuyện gì."
"Chú vẫn chưa kể cho tôi nghe."
"Bây giờ, tôi muốn nghe."