Ai ngờ cô ấy cảnh giác nhìn tôi:
"Cô có thể có chút giới hạn không?"
"Mời bạn trai tôi đến nhà cô, không thấy hơi quá đáng sao?!"
Tôi theo bản năng lập tức phản bác:
"Nhưng tôi đâu phải chỉ mời bạn trai cô, tôi mời cả hai người mà."
Đặng Lăng Tuyết dứt khoát từ chối:
"Không đi, với lại bình thường cô ăn mì, rau nhúng cay Tứ Xuyên cũng còn gọi là 'đổi gió', dù có mời khách thì cũng có gì ngon đâu chứ?"
Lúc này, có đồng nghiệp ra mặt hòa giải:
"Thôi được rồi, Lâm Uyển nhát gan mà."
"Cô ấy cũng sợ nhân viên giao hàng quay lại trả thù đó thôi."
Ai trong công ty cũng biết, tôi cực kỳ nhát gan.
Nhát đến mức nào ư?
Tôi thậm chí còn chưa bao giờ dám chỉ đường cho người lạ.
Có lần, một nhà đầu tư quan trọng đến thăm công ty.
Giữa đường tình cờ gặp tôi, liền hỏi tòa nhà văn phòng của công ty ở đâu.
Tôi đương nhiên biết, nhưng lại sợ đối phương là kẻ lừa đảo, hoặc là kẻ buôn bán phụ nữ.
Thế là tôi chỉ hơi cúi đầu, vội vàng xua tay: "Không biết, không biết."
Điều đáng xấu hổ là, chỉ ba tiếng sau đó.
Tôi và người hỏi đường kia liền nhìn nhau ngây ngốc trong phòng họp.
Ông chủ thấy vậy, hỏi nhà đầu tư có chuyện gì.
Đối phương nói giọng mỉa mai:
Anan
"Nhân viên quý công ty hình như không được quen thuộc với công ty cho lắm."
Ông chủ mắng tôi một trận té tát, thông báo phê bình, cắt hết tiền thưởng.
Từ đó về sau, cả công ty đều biết chuyện tôi nhát gan.
Lúc này, Đặng Lăng Tuyết thấy có người đứng ra nói đỡ cho tôi, càng khó chịu hơn:
"Nếu cô ấy thật sự nhát gan như vậy, sẽ mua nhà có từng có án mạng sao?"
"Giả vờ trông đáng thương, để quyến rũ đàn ông đấy."
Tối hôm đó, tôi mất rất lâu để chuẩn bị tâm lý, chần chừ mãi mới dám về nhà.
Vừa đến cổng khu dân cư, số điện thoại kia lại gửi tin nhắn:
"Sợ đến mức không dám về nhà nữa à?"
Trong nháy mắt, tôi gần như bật khóc.
Lập tức báo cảnh sát.
Chẳng bao lâu sau, hai viên cảnh sát tìm thấy tôi đang co ro ở cổng khu dân cư.
Tôi nghẹn ngào kể lại toàn bộ sự việc.
Người cảnh sát lớn tuổi hơn an ủi tôi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kien-hang-bi-mat/chuong-2.html.]
"Đừng sợ."
"Chúng tôi sẽ đi cùng cô về nhà trước, sau đó sẽ ghi nhận lại sự việc."
"Vì hiện tại đối phương cũng chưa có hành vi cụ thể nào quá nghiêm trọng, nên theo quy định, chúng tôi cũng chỉ có thể ghi nhận trước..."
Dưới sự hộ tống của họ, tôi trở về nhà mình.
Sau khi kiểm tra, ổ khóa không có dấu hiệu bị cạy phá, vị trí đôi giày nam ở cửa không thay đổi, bên trong cũng không có cái gọi là hạt gạo.
Trước khi cảnh sát rời đi, họ khuyên tôi nên mua một cái camera giám sát lắp vào.
Tôi cảm kích vô cùng, liền gọi điện cho bên cửa hàng ngay trước mặt họ, hẹn ngày hôm sau sẽ đến lắp đặt.
5
Dưới lời quảng cáo như rót mật vào tai của người bán, tôi đã đổi một cái cửa chính được cho là an toàn số 1.
Tôi cũng thay luôn khóa cửa kiểu cũ bằng khóa mã số, kèm theo chuông cửa có camera và hệ thống giám sát.
Sau một loạt thao tác như vậy, lòng tôi yên tâm hơn hẳn.
Tôi nghĩ cùng lắm thì sau này không mua sắm online, không nhận bưu phẩm nữa.
Vì thế, tôi bắt đầu đi siêu thị mua đồ.
Một số thứ bắt buộc phải mua online, tôi chấp nhận để bưu phẩm gửi đến công ty, rồi còng lưng tự mình vác về nhà.
Huống chi mỗi lần ra vào nhà, tôi đều cẩn thận lau sạch dấu vân tay và vết bẩn trên khóa mã số.
Với sự cẩn trọng của tôi, cuộc sống dần trở lại bình thường.
Còn Thái Đại Dũng cũng không còn gửi tin nhắn quấy rối nữa.
Trong một thời gian dài, tôi đã dần buông lỏng cảnh giác.
Thời tiết bắt đầu nóng lên.
Hôm đó tôi tan làm về nhà sớm, trời vẫn còn sáng nên tôi nhất thời thấy thèm ăn, liền muốn đặt một suất tôm hùm đất cay Tứ Xuyên về nhà.
Tôi đặt trước khi về đến khu nhà.
Vừa bước vào khu chung cư, tôi đã thấy mấy nhân viên giao đồ ăn đang nói chuyện ở góc đường.
Một trong số các nhân viên giao đồ ăn nhiệt tình nói:
"Thái ca, đơn hàng này của anh là ở tòa 5 phải không?"
"Tôi cũng có một đơn ở tòa 5, tôi đưa lên giúp anh nhé."
Trong lòng tôi chợt lóe lên linh cảm, tôi ở tòa 5, chẳng lẽ là tôm hùm đất cay Tứ Xuyên của tôi sao?
Tôi bước về phía họ, nghĩ hay là tự mình cầm lên luôn, đỡ phải để nhân viên giao đồ ăn vất vả.
Ai ngờ, một bóng dáng quen thuộc hiện ra trước mắt.
Là Thái Đại Dũng mặc đồng phục của shipper!
Hắn đổi sang giao đồ ăn từ khi nào vậy?!
Tôi hoảng hốt nép mình vào sau góc tường.
Chỉ thấy Thái Đại Dũng nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, tay phải kẹp điếu thuốc, hai ngón tay trái chụm lại chạm đất, động tác đầy kỳ quái:
"Không cần, đơn này tôi tự mình giao."
Bảo vệ khu dân cư đứng bên cạnh nói với vẻ dâm dê:
"Chẳng lẽ là cái cô gái độc thân bình thường ba phần mà anh nói phải không?"