Kiện Hàng Bị Mất
Chương 1
Lúc nhận được tin nhắn đó, tôi đang ở công ty.
Trong một khoảnh khắc, hơi lạnh từ điều hòa cùng sự lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng khiến tôi run rẩy cả người.
Vì sống một mình nên tôi đã quen với việc phải cẩn thận.
Đồ ăn đặt qua mạng, tôi luôn ghi chú: "2 đôi đũa + để trước cửa.".
Trước cửa nhà luôn đặt vài đôi giày nam.
Ban công mỗi tuần đều cố tình phơi vài bộ quần áo đàn ông.
Tôi vẫn tự cho là mọi thứ đều hoàn hảo, không ngờ rằng vẫn bị người ta nhìn thấu.
Tôi nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn kia.
Sau đó, như bị ma xui quỷ khiến, tôi sao chép số điện thoại của đối phương rồi dùng WeChat để tìm kiếm.
Ban đầu tôi chỉ thử xem sao, không ngờ lại thật sự tìm được.
Một tài khoản WeChat hiện ra.
Ảnh đại diện là một tên hề ẩn mình trong bóng tối.
Tên WeChat là "Thái Đại Dũng".
Điều đáng sợ nhất là dòng trạng thái WeChat của hắn: "Hi hi, cô phát hiện ra rồi sao?"
Kết hợp với ảnh đại diện kia, thật sự khiến chỉ số SAN (tỉnh táo) của tôi tụt không phanh.
Nhưng vẫn chưa hết.
Một giây sau, tôi kinh hoàng nhận ra mình lại là bạn WeChat của hắn.
Trong khoảnh khắc đó, ký ức ào ạt ùa về.
Mới tuần trước, tôi bị mất một bưu phẩm.
Nền tảng mua sắm hiển thị bưu phẩm đã được ký nhận, người ký nhận là "trước cửa nhà".
Thật ra chuyện đó cũng thường xuyên xảy ra.
Nhân viên giao hàng bây giờ vì muốn tiết kiệm thời gian mà cứ vứt ở trước cửa nhà, coi như đã giao xong.
Cuộc sống không dễ dàng gì, tôi cũng thông cảm mà chưa bao giờ phàn nàn.
Nhưng hôm đó sau khi tan làm, tôi không thấy bưu phẩm nào ở cửa.
Thế là tôi liền liên hệ với nhân viên giao hàng.
Đối phương rất chắc chắn là đã đặt ở trước cửa nhà tôi.
Còn nhấn mạnh đến năm sáu lần bảo tôi nên tìm kỹ lại.
Tôi không nhịn được nữa, bực tức nói:
"Cửa nhà còn chưa đến một mét vuông, không có tức là không có!"
Đối phương im lặng vài giây, rồi bỗng lên tiếng với giọng áy náy:
"Vậy có lẽ là bị người khác lấy mất rồi."
"Thật sự xin lỗi."
"Cô xem thế này được không, cô thêm WeChat của tôi, tôi sẽ bồi thường tiền món đồ đó cho cô."
Anh ta cứ một mực xin lỗi, đồng thời năn nỉ tôi đừng liên hệ với người bán, cũng như đừng khiếu nại.
Anan
Nói là nếu họ bị mất hàng phải bồi thường đến ba trăm tệ lận.
Tôi nghĩ mình chỉ mua một bộ quần áo giá 79 tệ, thật sự không cần thiết bắt người ta bồi thường ba trăm.
Thế là tôi liền đồng ý ngay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kien-hang-bi-mat/chuong-1.html.]
Đối phương giữ đúng lời hứa, rất nhanh đã chuyển 79 tệ cho tôi.
Tôi nhận tiền xong, liền quên luôn chuyện đó.
Ai mà ngờ một tuần trôi qua...
Cái người nhân viên giao hàng tên Thái Đại Dũng đó, lại xuất hiện trong cuộc sống của tôi lần nữa.
Tay tôi run rẩy kéo đối phương vào danh sách đen.
Ngay giây tiếp theo, một bàn tay đột nhiên vỗ mạnh vào vai tôi.
Vốn đang trong trạng thái căng thẳng tột độ, tôi sợ hãi hét lớn: "Á!"
Trong nháy mắt, toàn bộ ánh mắt trong văn phòng đều đổ dồn về phía tôi.
Một giọng nói khó chịu vang lên từ phía sau: "Lâm Uyển, cô bị bệnh à?"
Người nói là Đặng Lăng Tuyết, đại mỹ nữ nổi tiếng trong công ty.
Thật ra quan hệ của tôi và cô ấy chỉ ở mức bình thường, nhưng vì ở gần nhau nên vẫn hay cùng về nhà.
Qua lại một thời gian, cũng coi như là "bạn bè" bằng mặt không bằng lòng ở trong công ty.
Lúc này, tôi không còn tâm trí đâu mà đấu khẩu với Đặng Lăng Tuyết nữa.
Tôi như vớ được cọng rơm cứu mạng, kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc.
Ai ngờ Đặng Lăng Tuyết nghe xong lại tỏ vẻ không mấy bận tâm:
"Cô tưởng mình là tiên nữ chắc?"
"Ai cũng có ý đồ xấu với cô à?"
Tôi ngây người.
Đối phương tự mình nói tiếp:
"Người ta chắc là bồi thường tiền xong, trong lòng không vui liền muốn dọa cô một chút thôi."
"Với lại, ai bảo cô lại mua nhà ở cái khu đó làm gì."
"Ai mà chẳng biết Khu dân cư Ninh Viễn từng xảy ra chuyện, vàng thau lẫn lộn."
"Cô đúng ra nên cố thêm chút tiền, mua nhà ở khu của tôi ấy."
"Mặc dù chỉ cách hai con phố, nhưng cơ sở vật chất và điều kiện an ninh đều tốt hơn hẳn..."
Đặng Lăng Tuyết thao thao bất tuyệt kể về những ưu điểm của khu dân cư nhà mình.
Trong lòng tôi có chút khó chịu.
Cô ấy chính là như vậy, bất kể cô có nói gì với cô ấy, cũng sẽ bị cô ấy chuyển chủ đề sang bản thân mình.
Với lại ai mà chẳng muốn ở khu dân cư cao cấp?
Nhưng giá nhà giữa hai khu chênh lệch gần gấp đôi.
Tôi chẳng đủ khả năng chi trả.
Tôi ngắt lời Đặng Lăng Tuyết đang lải nhải, tha thiết nói:
"Lăng Tuyết, tối nay cô có thể rủ bạn trai đến nhà tôi chơi không?"
"Tôi sẽ mời hai người ăn cơm."
"Như vậy tên nhân viên giao hàng đó sẽ thấy nhà có người, sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa."
Tôi không có nhiều bạn bè, bạn khác giới lại càng ít ỏi.
Suy đi nghĩ lại, chỉ có thể cầu cứu Đặng Lăng Tuyết.