Ngày bưu phẩm đến, tôi đang livestream theo lời xúi giục của cư dân mạng.
[Không phải chứ, bày ra đủ trò mấy ngày nay, sợ cái này sợ cái kia, hóa ra người thật lại trông như thế này sao?]
[Đúng thế, ai mà thèm để ý cô chứ!]
[Cầu xin cô đấy, học cách bật filter đi! Xấu đến mức tôi phát khiếp.]
Cũng có nhiều cư dân mạng khác lại rất thân thiện.
Thấy tôi cầm bưu phẩm vào nhà, một cư dân mạng tinh mắt đã gửi một bình luận trực tiếp:
[Khoan đã, cái bưu phẩm này lạ lắm, hình như đã bị mở ra rồi.]
[Cô có muốn kiểm tra một chút không?]
Tôi cảm kích gật đầu:
“Được được, ngày mai tôi sẽ kiểm tra.”
Vừa nói, tôi trước mặt cư dân mạng, tiện tay đặt chiếc máy cưa xăng chưa bóc tem vào phòng khách.
Do tôi không có tài năng gì, nhan sắc cũng bình thường, phòng livestream rất nhanh liền vắng vẻ.
Tôi cũng không để tâm, trời dần tối, cả tòa chung cư chìm vào giấc ngủ.
Anan
23 giờ 18 phút, tôi đột nhiên muốn ăn khoai môn rút sợi đường.
23 giờ 30 phút, tôi hăm hở chuẩn bị nguyên liệu.
23 giờ 45 phút, tôi bắt đầu rang đường tạo màu.
Đổ nửa nồi dầu, cho đường trắng vào, nhẹ nhàng khuấy. Mặt dầu nổi bọt, phát ra tiếng xèo xèo.
Tôi sợ ngạt, bật máy hút mùi.
Tiếng máy hút mùi rất to, nên không nghe thấy tiếng động lạ ở ngoài cửa.
Tâm trạng đang vui, tôi vừa ngân nga hát vừa khuấy hỗn hợp đường dầu trong nồi.
“Got a secret.”
“Can you keep it?”
…
“Taking this one to the grave.”
23 giờ 55 phút, chiếc điện thoại tôi đặt ở phòng khách bị một người đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai cắt ngang buổi livestream.
Bình luận cuối cùng kịp hiện lên:
[Chị gái cố lên, tôi báo cảnh sát rồi.]
Khi cảnh sát đến, tôi đang co ro trong một góc, cơ thể run lẩy bẩy. Chỉ cần có người chạm vào tôi, tôi liền điên cuồng gào thét, dáng vẻ như bị dọa đến mức suy sụp.
Trong phòng khách, Thái Đại Dũng đang đau đớn lăn lộn trên sàn, phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Chỉ thấy trên mặt hắn, cánh tay hắn… khắp nơi đều là những vết phồng rộp. Cảnh sát liếc mắt liền nhận ra, đây là triệu chứng bỏng do nhiệt độ cao.
Dưới sàn là một chiếc nồi chiên đã bị đổ, bên trong còn sót lại hỗn hợp đường dầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kien-hang-bi-mat/chuong-5.html.]
Thấy cảnh sát đến, Thái Đại Dũng rống lên thảm thiết:
“Bắt cái con ranh con này lại!”
“Cô ta cố ý… Khụ! Nhẹ tay thôi! Định làm tao đau c.h.ế.t à!”
Nhân viên cấp cứu không khách khí nói:
“Anh hợp tác một chút! Nếu không đến bệnh viện để làm sạch vết thương, mạng anh cũng không chắc giữ được đâu!”
Trong cảnh tượng hỗn loạn đó, còn xen lẫn vào là tiếng tôi khóc nức nở và xin lỗi:
“Tôi xin lỗi! Tôi chỉ muốn rang đường tạo màu thôi.”
“Không ngờ anh đột nhiên xông vào, theo bản năng tôi liền hắt thứ trong nồi về phía anh!”
“Xin lỗi, thật sự xin lỗi!”
Đội trưởng Hình vội đến để điều hành tình hình.
Thái Đại Dũng được xe cấp cứu đưa vào bệnh viện.
Đợi mọi thứ lắng xuống, tôi mới phát hiện một nhóm cảnh sát đang lục soát trong phòng tôi.
Hai nữ cảnh sát một người bên trái một người bên phải, kẹp lấy tôi ở giữa.
Tôi rụt rè lên tiếng:
“Các anh đang tìm gì vậy?”
Không ai để ý đến tôi.
Không biết đã qua bao lâu, Đội trưởng Hình bước chân vội vã quay lại, hỏi:
“Đã liên lạc được với người nhà của Thái Đại Dũng chưa?”
Một trong số đó là Cảnh sát Vương, trả lời:
“Thì cũng liên lạc được rồi.”
“Nhưng đó không phải vợ hắn.”
“Cô ta nói mình chính là bồ nhí của Thái Đại Dũng, không có thời gian rảnh rỗi đi bệnh viện hầu hạ hắn.”
“Sau đó lại trực tiếp cúp điện thoại, gọi lại thì không nghe nữa.”
Đội trưởng Hình lại hạ giọng hỏi:
“Đã tìm thấy cái bưu phẩm mà Thái Đại Dũng nói chưa?”
Cảnh sát Vương lắc đầu:
“Hiện trường chỉ có một gói bưu phẩm, chính là chiếc máy cưa xăng chưa bóc tem đó.”
“Không có bưu phẩm bị mất như hắn ta nói.”
Giây tiếp theo, ánh mắt Đội trưởng Hình đột nhiên quay sang tôi.
“Lâm Uyển.”
“Thái Đại Dũng nói cô cố ý bày kế, dụ hắn đến.”