Kiện Hàng Bị Mất

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nếu lúc đó tôi bước ra khỏi cửa phòng… hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Dưới sự quấy rầy của hắn ta, tôi không chịu nổi liền liên hệ với Tiểu Chu – người môi giới đã bán nhà cho tôi lúc đó, bày tỏ muốn bán lại căn nhà.

Người môi giới Tiểu Chu bật cười thành tiếng:

“Em gái, lúc đó khi cô mua nhà, tôi đã nói với cô là tòa nhà này trước đây từng xảy ra án mạng, nếu cô sợ thì đã không nên mua rồi.”

“Nhưng cô lại ham rẻ, cứ nhất quyết muốn mua.”

“Bây giờ tôi tìm đâu ra một kẻ ngốc giống cô nữa?”

Tôi âm thầm hối hận trong lòng. Lúc đó người môi giới quả thật đã nhắc nhở tôi. Nhưng tôi quá khao khát có một ngôi nhà của riêng mình.

Căn nhà này rộng 90 mét vuông, mà ở Thành phố A chỉ bán với giá 80 vạn tệ, thật sự quá rẻ rồi. 

Nghe nói chủ cũ năm xưa đã bỏ ra 150 vạn tệ để mua, còn tỉ mỉ trang trí nữa. Chính vì kiêng kỵ án mạng, nên mới cứ treo trên sàn giao dịch mãi, suốt ba năm cũng không bán được, cho đến khi tôi bày tỏ ý muốn mua.

Khi thanh toán, chủ cũ còn khuyên tôi:

“Tôi biết các bạn trẻ chẳng kiêng kỵ gì, không sợ quỷ thần.”

“Nhưng tôi nghe nói… nhà có án mạng sở dĩ rẻ là vì hung thủ thích trở lại hiện trường.”

“Mặc dù nơi xảy ra chuyện không phải tầng của tôi, nhưng…”

“Haiz, thật ra tôi vốn hy vọng có chàng trai khỏe mạnh dọn vào, không ngờ lại là một cô gái yếu đuối.”

Sau này thấy tôi tỏ thái độ kiên quyết, cô ấy mới ký hợp đồng.

Lúc này đây, dưới sự nài nỉ của tôi, Tiểu Chu đồng ý sẽ rao bán nhà giúp, nhưng không dám đảm bảo sẽ có người mua. Anh ấy đề nghị tôi có thể thuê một căn hộ khác để ở.

Nhưng tôi vì muốn mua nhà mà đã sớm vét sạch tiền tích góp rồi. Lấy đâu ra tiền thuê nhà nữa chứ?

Dưới sự bất đắc dĩ, tôi chỉ đành sống tiếp trong căn nhà đó như chim sợ cành cong.

Thần kinh của tôi ngày càng kiệt quệ. Chỉ cần có chút động tĩnh là tôi sẽ lập tức báo cảnh sát.

Mấy lần như thế, tôi thậm chí cảm thấy cảnh sát đều đã hết kiên nhẫn rồi.

Cho đến ngày hôm đó, khi tôi tan làm về muộn, về đến nhà là đã hơn chín giờ tối. 

Trong đầu chỉ nghĩ đến việc được nghỉ ngơi, tôi vội vã đi vào thang máy không một bóng người.

Anan

Nào ngờ đúng lúc cửa thang máy sắp đóng lại, Thái Đại Dũng đột nhiên thò tay chặn cửa xông vào.

Tôi muốn ra ngoài, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Thái Đại Dũng cười hì hì:

“Đừng sợ, em gái, tôi đi giao đồ ăn ở tầng bảy.”

Hắn ta quả thật đã ấn nút tầng bảy, lại đứng cách tôi rất xa. Nhưng tôi vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, toàn thân căng như dây đàn.

Khi thang máy đến tầng ba, tôi vội vàng xông ra, lại dùng khóe mắt chú ý thấy Thái Đại Dũng không bước theo ra ngoài, cửa thang máy chầm chậm đóng lại.

Tôi thở phào một hơi,  bước chân dần nhanh hơn, chỉ muốn trở về nơi ẩn náu của mình.

Nhưng đúng lúc ấy, tôi bỗng khựng lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/kien-hang-bi-mat/chuong-4.html.]

Thang máy của tòa nhà này đã cũ, cũng không được bảo trì thường xuyên. Khi vận hành, tiếng ồn rất lớn.

Nhưng lúc này, tôi lại không hề nghe thấy tiếng thang máy đi lên.

Tôi không dám quay đầu lại nhìn, gần như chạy rất nhanh, lao thẳng đến cửa nhà. May mắn thay, không có tình huống m.á.u chó té ngã nào xảy ra.

Tay tôi run rẩy vội vàng nhập mật khẩu, mở cửa phòng rồi xông thẳng vào.

Chưa kịp thở phào một hơi.

Chỉ thấy tay nắm cửa đột nhiên bị ấn mạnh xuống.

Tôi nhận ra có người bên ngoài đang cố gắng mở cửa phòng tôi.

Đồng thời, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:

“Hôm nay cô quên lau dấu vân tay rồi đó.”

Khi cảnh sát đến nơi, tôi khóc đến mức không thở nổi.

Thái Đại Dũng lại giả vờ vô tội nói:

“Tôi có làm gì đâu, chỉ nhắc nhở cô ấy quên lau dấu vân tay thôi mà.”

Lần này là một cảnh sát lớn tuổi đến, tôi nghe người khác gọi ông ấy là "Đội trưởng Hình". Ông ấy nghiêm khắc giáo huấn Thái Đại Dũng một trận. Còn tên kia vốn luôn cười hì hì, lại kiêng dè nhìn đối phương, lần đầu tiên không dám nói gì.

Sau khi hắn rời đi, tôi đáng thương lí nhí nói với Đội trưởng Hình:

“Có thể cho cháu xin WeChat của chú được không?”

“Cháu sợ quá.”

“Nếu có chú cảnh sát, cháu sẽ yên tâm hơn nhiều.”

Đội trưởng Hình vốn định từ chối, nhưng khi ánh mắt ông ấy rơi xuống cầu thang, lại đột nhiên đổi ý.

Nhưng chẳng bao lâu sau, ông ấy liền hối hận. Vì tôi nhát gan lại bám người, có chút động tĩnh là đều phải gửi WeChat cho ông ấy.

“Đội trưởng Hình, trước cửa nhà cháu có ký hiệu lạ, có phải bị đánh dấu để trộm đột nhập không, cháu gửi cho chú xem.”

“Đội trưởng Hình, cháu cứ có cảm giác sau lưng có một đôi mắt đang theo dõi cháu.”

“Đội trưởng Hình, nghe nói khu dân cư này từng xảy ra án mạng, chú có thể kể cho cháu nghe được không…”

Đội trưởng Hình ban đầu còn kiên nhẫn trả lời, sau đó hầu như không trả lời nữa. Tôi cơ bản có thể xác định, ông ấy đã để tôi vào chế độ không làm phiền rồi.

Bất đắc dĩ, tôi lại lên mạng cầu cứu. Ai ngờ bài đăng cầu cứu của tôi lại bất ngờ nổi như cồn.

Cư dân mạng thi nhau đưa ra ý kiến cho tôi.

Bình luận có lượt thích cao nhất, đề nghị tôi mua một chiếc máy cưa xăng. Nói rằng thứ này vừa khởi động, Người Khổng Lồ Xanh cũng phải bình tĩnh lại.

Tôi động lòng rồi, thế là tìm khắp nơi. Nhưng đáng tiếc là, thành phố này căn bản không có cửa hàng nào bán máy cưa xăng. Không còn cách nào, tôi chỉ đành mua online.

Tôi tự an ủi bản thân:

“Thái Đại Dũng bây giờ giao đồ ăn rồi, chắc là không sao đâu nhỉ?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận