HỨA NHẤT

CHƯƠNG 9

Thật ra những chuyện liên quan đến gia đình như thế này, bình thường tôi sẽ không nói.

"Tại sao bố cô lại tìm đến tôi, nói cô là con gái của tiểu tam, bảo anh trai tôi không được tuyển dụng cô?"

Trong bóng tối, tôi nghe rõ mồn một, Hứa Nhất bình tĩnh, từng chữ từng chữ, đem những lời nói mà bố tôi và mẹ kế nói xấu tôi, nói ra.

Rốt cuộc là người cha như thế nào, mới có thể nói ra, con gái của vợ cả là con của tiểu tam.

Không, có lẽ, trong lòng ông ta, mẹ tôi thật sự là tiểu tam.

Cho dù, mẹ tôi là người kết hôn với ông ta trước.

Cho dù, mẹ tôi đến cả sự tồn tại của mối tình đầu kia của ông ta cũng không hề hay biết.

"Đã khóc rồi sao?"

Nhờ có giọng nói của anh ta nhắc nhở, tôi mới phát hiện, bản thân không biết từ lúc nào đã khó coi mà hít hít mũi.

Đèn trong thang máy nhấp nháy, tôi nhìn người đang cúi đầu nhìn tôi với khuôn mặt đầy nước mắt.

Anh ta làm ra vẻ không liên quan gì đến mình.

Phải, chuyện này thì liên quan gì đến anh ta chứ.

Hứa Nhất, tôi dường như thật sự đã từng có lúc, thích anh.

Cũng có một khoảnh khắc, tha thiết mong chờ anh có thể cứu vớt tôi đang ở trong địa ngục.

Tôi giơ tay lau nước mắt.

Sau đó, giây tiếp theo, tát anh ta một cái.

Cực kỳ vang dội, tay tôi đều tê rần, anh ta chắc cũng không ngờ tới, cứng rắn chịu một cái tát này của tôi.

Quan trọng là, lúc này, nhân viên sửa chữa vừa hay sửa xong thang máy.

Cửa thang máy từ từ mở ra.

Tôi sau khi đánh xong, và bốn năm đôi mắt bên ngoài nhìn nhau.

Yên lặng như tờ.

Tôi nghĩ lúc tôi bỏ chạy có chút hoảng loạn, càng giống như đã làm chuyện gì không hay với Hứa Nhất trong thang máy.

Nói chung chắc là Hứa Nhất trong thang máy chưa hoàn hồn lại, đám người kia cũng không quản tôi.

Tôi loạng choạng bước đi, bây giờ đang là giờ cao điểm đi làm, tầng này làm gì tôi cũng không biết.

Mắt cá chân đau đớn dữ dội, tôi đi lại vô cùng khó khăn.

Đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi tên tôi.

… Là Hứa Nhất.

Tôi tưởng anh ta đến bắt tôi, trả thù cho cái tát kia.

Thế là chạy càng nhanh hơn.

Trong dòng người giờ cao điểm, tôi vốn tưởng anh ta đuổi theo tôi một đoạn đường sẽ không đuổi nữa.

Kết quả anh ta vẫn luôn đuổi theo tôi.

Cuối cùng, vì tôi quả thật không quen thuộc với tầng này bằng anh ta.

Bị anh ta ép thẳng vào một phòng họp nhỏ.

Chạy lâu như vậy, người trước mặt vậy mà cũng không hề thở hổn hển.

Thấy anh ta càng ngày càng đến gần tôi, tôi lùi lại phía sau, theo bản năng nhắm mắt lại.

Sau đó là một trận trời đất quay cuồng.

Bị anh ta ôm vào lòng.

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông nhẹ nhàng ngứa ngáy xuyên qua vành tai tôi, hơi thở ấm áp chậm rãi.

"Chị."

18

Tôi không thể ngờ được, ký ức của Hứa Nhất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận